Nàng dậy hành lang, sai Đức Thuận thúc giục một chút: “Cứ là chuẩn bất ngờ cho điện hạ, nếu ngài còn về, sẽ thấy .”
Đức Thuận cả kinh ngây . Lần từ ngoài cung trở về, cô nương thật sự gan lớn hơn nhiều. Điện hạ vẫn đang xử lý công vụ, nàng vội vàng sai thúc giục, còn dám uy h.i.ế.p điện hạ!
Hắn lộ vẻ khó xử, chỉ thể uyển chuyển : “Nô tài xin phép hỏi sư phụ .”
Vân Quỳ: “Làm phiền .”
Tào Nguyên Lộc ở hành lang, thấy đến truyền lời, lập tức nhắc nhở đồ : “Đây chính là chủ tử nương nương tương lai. Sau nếu cô nương bất kỳ phân phó nào, ngươi cứ việc theo là .”
Đức Thuận đương nhiên Vân Quỳ sẽ trở thành nương nương, nhưng cũng thể quá cậy sủng mà kiêu chứ? Đừng nàng vẫn chỉ là một cung nữ, cho dù là Thái tử phi cũng dám chuyện với điện hạ như ?
Tào Nguyên Lộc vỗ vỗ đầu , hạ thấp giọng : “Ở bên ngoài, điện hạ gọi cô nương là ‘phu nhân’ đấy, hiểu ?”
Đức Thuận lập tức trợn mắt há mồm, khi phản ứng thì liên tục gật đầu: “Hiểu, hiểu ạ!”
Lúc Tào Nguyên Lộc mới mỉm xoay điện.
Thấy điện hạ nhà vẫn án thư, sắc mặt vui, ông cẩn thận tiến lên : “Cô nương sai đến hỏi, khi nào ngài về tẩm điện ạ?”
Thấy động đậy, Tào Nguyên Lộc mặt đầy hòa khí khuyên nhủ: “Cô nương chuẩn bất ngờ cho ngài, ngài về xem ?”
Thái tử khẽ nhếch môi.
Bất ngờ?
Nàng thể chuẩn bất ngờ gì cho chứ.
Tào Nguyên Lộc : “Cô nương chọc ngài mất vui nên hôm nay bánh đào, chuẩn bất ngờ cho ngài. Xin ngài bớt giận, về xem một cái ạ?”
Thái tử: “Lẽ nào cô nàng triệu đến thì đến, đuổi thì ?”
Tào Nguyên Lộc: “…”
「Dù về, chịu thiệt cũng là ngài.」
Suy nghĩ rối loạn, Thái tử lật tập tấu tay, nhất thời cũng cảm thấy bồn chồn khó chịu.
Hắn nghiêm mặt dậy, trở về Thừa Quang Điện.
Sau khi tắm rửa đồ gần đến canh ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-212.html.]
Trong phòng thấy tiếng động, chắc hẳn ngủ .
Đây chính là bất ngờ nàng chuẩn cho ?
Nhìn thấy một cục nhỏ ẩn hiện trong chăn gấm thông qua lớp màn trướng, âm thầm nghiến răng.
Hắn nhớ đêm qua nàng chọc tức đến đau tim. Nếu hôm nay nàng còn dám trêu đùa qua loa với , nhất định sẽ cho nàng một bài học nhớ đời…
「Nhanh lên nhanh lên, còn !」
「Ôi chao, nhịn lâu như , vẫn là bất cẩn để lộ tiếng lòng …」
Thái tử nhạo một tiếng, quả nhiên là giả vờ ngủ.
Ngón tay vén màn trướng lên, còn kịp kỹ, tiểu nha đầu trắng trẻo đột nhiên xốc chăn lao về phía .
Hắn theo bản năng đưa tay đỡ, vững vàng ôm lòng.
Dù đêm nay nàng chuẩn sẵn, nhưng cảnh tượng mắt vẫn mang đến cho một sự chấn động thị giác lớn lao. Cùng với sự va chạm mãnh liệt của da thịt——
Trên nàng chỉ sợi “hộ giáp” .
Ngoài mảnh vải che .
Thiếu nữ da trắng như ngọc, dung mạo như hoa, ánh nến mờ ảo tựa như ráng chiều chiếu đỉnh núi phủ tuyết đầu mùa. Sợi dây xích vàng mảnh mai như dãy núi tuyết trùng điệp, màu hồng nồng nàn của đá quý và màu trắng mịn màng mềm mại tôn . Mỗi tấc da thịt đều lấp lánh ánh sáng như ngọc, lớp da thịt đầy đặn mềm mại ấm áp dán chặt lòng bàn tay , khiến lòng ngừng run rẩy.
Thái tử khẽ nhíu mày, yết hầu khẽ động: “Sao mặc thế ?”
Vẻ mặt gần như bình thường, chỉ là ánh mắt tối sầm , bàn tay ôm lấy thể nàng siết chặt hơn.
Đôi mắt trong veo như nước của Vân Quỳ khẽ chớp : “Điện hạ thích ?”
Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vòng qua cổ , đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ hôn lên môi , giọng run rẩy: “Điện hạ, hôn .”
Thái tử để ý đến nàng, dùng một tay vén chăn gấm lên, bọc kín nàng .
Vân Quỳ cam lòng, đưa tay móc lấy ngón tay : “Điện hạ đừng giận nữa, ngài ôm , lạnh quá…”
Thái tử: “Lạnh mà mặc quần áo?”
Vân Quỳ mím môi: “Không là chọc điện hạ vui nên đang tự kiểm điểm ?”
Thái tử trầm giọng chằm chằm nàng: “Nàng vì cô vui?”