Sau khi các quan viên tham dự nghị sự ở Sùng Minh Điện lượt rời , Thịnh Dự ở , bẩm báo với Thái tử về gây rối phố chính hôm qua.
“Người ngang nhiên tung tin đồn nhảm đường, bôi nhọ thanh danh điện hạ. Vi thần áp giải gã về Bắc Trấn Phủ Ty thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng gã cũng khai nhận rằng tìm đến gã, chỉ cần gã những lời đó phố, sẽ mời đại phu giỏi nhất chữa chân cho con trai gã. Chỉ là kẻ chủ mưu là ai, gã cũng rõ.”
Thái tử lạnh lùng nhếch môi: “Mấy năm nay, Thuần Minh Đế và Hoàng hậu bôi nhọ thanh danh của cô là ít.”
Thịnh Dự : “Trước điện hạ chinh chiến bên ngoài, bệnh tật triền miên, rảnh bận tâm. Nay vi thần nhậm chức ở Cẩm Y Vệ, tự nhiên sẽ dung thứ cho những lời đồn vu khống lan truyền trong dân gian, tổn hại đến thanh danh điện hạ.”
Thái tử : “Khiến Thịnh tướng quân chê .”
“ cô ngược tò mò, đây Thịnh tướng quân nổi tiếng là một vị tướng nho nhã. Thật khó hình dung tướng quân dùng hình phạt nặng nề thế nào với kẻ đó trong ngục tối ẩm thấp .”
Thịnh Dự cụp mắt xuống: “Lòng yêu thương con là bản tính của con . Gã xúi giục, chẳng qua chỉ chữa chân cho con trai, nắm nhược điểm , tự nhiên gã sẽ khai hết.”
“Lòng yêu thương con?” Thái tử như , như thể vô tình : “Nếu Thịnh tướng quân cha, hẳn cũng là một cha từ ái.”
Thịnh Dự bất đắc dĩ : “Chỉ tiếc là vi thần cô thế cô, e rằng cả đời sống cô độc .”
Vừa dứt lời thấy Tào Nguyên Lộc trêu chọc trong lòng.
「Không ngờ tới chứ, ngài chỉ sắp thêm một cô con gái, mà còn sắp quốc trượng !」
Thái tử lạnh lùng liếc xéo ông một cái.
Tào Nguyên Lộc đang cong miệng , theo bản năng rùng một cái vì cái liếc vô cớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-211.html.]
Lúc Thái tử mới thu hồi ánh mắt, : “Thịnh tướng quân đang tuổi tráng niên, chuyện đều thể xảy , nên kết luận sớm.”
Thịnh Dự chỉ coi đó là sự quan tâm của bề đối với thuộc hạ. Dù ở tuổi của ông , ông nội cũng đủ , còn cưới vợ sinh con quả thật là hiếm thấy.
Ông lắc đầu: “Mấy năm nay vi thần quen , nay chỉ nguyện một lòng báo đáp điện hạ. Ngược là điện hạ, tuổi quá nhược quán, cũng nên sớm cưới vợ sinh con, kéo dài huyết mạch hoàng gia mới .”
Thái tử thuần thục mân mê chiếc nhẫn ngọc bích ngón tay cái, đang suy nghĩ nên đáp thế nào, thấy Tào Nguyên Lộc thầm trong lòng.
「Đợi đến khi ngài đến sự tồn tại của con gái, chắc chắn sẽ nghĩ như nữa !」
Thái tử: “…”
Dùng xong bữa tối, Vân Quỳ đến tịnh thất tắm gội, kỳ cọ bản sạch sẽ. Nàng do dự nên đợi về mặc, mặc sẵn chờ , cuối cùng nhịn tò mò, lún lút về noãn các mặc dây xích vàng .
Soi trong gương đồng, ngay cả nàng cũng khỏi cảm thán, đây quả thực là một yêu cơ họa quốc!
Thật sự , đàn ông mặc và phụ nữ mặc là hai cảm giác khác . Những sợi tua rua rủ xuống vặn tôn lên bộ ng.ực đầy đặn, vòng eo thon thả. Qua một mùa đông, làn da nàng trắng mịn như tuyết, ngay cả nàng cũng thể rời mắt, khó trách điện hạ luôn thích mật với cơ thể nàng.
Nàng dám đeo vòng cổ, sợ cung nhân hầu hạ ngoài hành lang thấy.
Về phần bộ dây xích đặc biệt của tiểu điện hạ, cũng đất dụng võ, cứ treo tạm đó .
Chỉ là nhớ sợi dây xích nhỏ bé cọ xát qua ở nơi đó, nàng lập tức cảm thấy hình như dòng nước ấm chảy , ngay cả xương cụt cũng tê dại.
Đeo xích xong, mãi mà Thái tử về. Vân Quỳ đợi đến sốt ruột, dù thứ đó cọ xát da thịt cũng chút khó chịu.