Tiếng lòng dứt, cả hai đồng thời giật ngẩn một lúc
Không khí xung quanh dường như ngưng đọng trong nháy mắt, một lát Vân Quỳ mới phản ứng . Nàng phạm tội c.h.ế.t đại nghịch bất đạo .
Nàng chỉ gọi thẳng tên húy của trữ quân đương triều, mà còn bảo phong thái của chính cung nương nương… Đây là Thái tử điện hạ thích ăn nên nàng thật sự coi là món ngon bàn tiệc !
“Cứu, cứu mạng…”
Tiểu nha đầu lập tức im bặt, đầu gục đùi , nước mắt: “Điện hạ, … cố ý nhắc đến tên húy của điện hạ…”
Thái tử âm thầm nghiến răng: “Không cố ý? Cô thấy nàng đúng là gan to bằng trời!”
Đã lâu thấy tên của .
Là trữ quân của một nước, xưa nay ai dám mạo phạm như .
Thời trẻ, Thuần Minh Đế từng gọi như , nhưng ánh mắt lạnh lẽo của dọa cho lùi bước. Hoặc lẽ vì chính bản cũng chột , dứt khoát chỉ gọi “Thái tử”, bao giờ dám xưng Hoàng đế, thậm chí là chú mặt .
Mấy năm ở bên ngoài, cũng chỉ một đám thích khách dám can đảm gọi thẳng tên , còn từng ai dám gọi cả tên lẫn họ của .
Vân Quỳ nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, ngoan ngoãn nghền cổ chịu tội: “Điện hạ phạt , phạt thế nào cũng … Thật sự , tư thế bảo vật trấn điểm mặc điện hạ chọn!”
Thái tử: “…”
Vân Quỳ nhanh trả một cái giá đắt cho sự bốc đồng nhất thời của .
“Tiểu hầu gia khí phách ngời ngời, thám hoa phong độ nhẹ nhàng, đại tướng quân ngoài lạnh trong nóng…” Thái tử cắn mút vành tai nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng hỏi: “Nếu bắt nàng chọn một , ngươi chọn ai?”
Vân Quỳ thở nóng rực của kí.ch th.ích run rẩy, trong lòng suy nghĩ một lát, lập tức mạnh mẽ kéo về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-208.html.]
Nàng đụng rơi hai hàng nước mắt, lập tức run giọng ròng: “Ta chọn, chọn đại tướng quân…”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi, động tác ngừng: “ , nghĩ .”
Đỉnh đầu Vân Quỳ ngừng đập thành giường, kéo về tiếp tục. Nàng nắm chặt ngón tay, run rẩy, chỉ thể lùi một bước mà đáp: “Vậy… tiểu hầu gia?”
Thái tử oán hận chằm chằm . Nàng thật sự suy nghĩ, nếu cơ hội lựa chọn, nàng còn khó đưa quyết định hơn cả nữ tử trong thoại bản . Nếu ai quản thúc, e rằng thêm mười tám nữa, nàng cũng sẽ ỡm ờ nhận lấy.
Hắn chậm rãi rút , đôi mắt ướt át ửng hồng của nàng, đôi môi khẽ mấp máy, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, lồng ng.ực chấn động đau nhói, hận thể lóc thịt nàng nuốt bụng.
Vân Quỳ phát hiện tù từ dừng , nhưng rút , vẫn dừng ở chỗ nước cạn. Không lên xuống là khó chịu nhất, nàng theo bản năng đạp đạp lưng , lún xuống một chút, cúi đầu cắn mạnh môi .
Nàng đau đến mức rê.n rỉ một tiếng, đầu óc tỉnh táo , mới phát hiện nghĩ thông.
Hắn hỏi như , đương nhiên là nàng , nàng chỉ thích Thái tử điện hạ, những khác căn bản lọt mắt nàng!
Sao nàng hồ đồ như , còn thật sự chọn lựa nữa chứ!
Vân Quỳ ngước mắt đối diện với ánh mắt trầm trầm dò xét của đàn ông, chột : “Ta… sai , nhưng ngài cũng nên suốt ngày gài bẫy , cố ý để trả lời sai…”
Thái tử nhếch môi nhạt.
Đôi khi thậm chí còn cảm thấy buồn .
Biết rõ là con cháu Tiên đế thưa thớt gây hậu quả thế nào cho giang sơn xã tắc, nhưng từng nghĩ đến việc sủng hạnh ai. Nhiều năm như , trong lòng cũng chỉ mỗi khối đá cứng .
Muốn cho nàng danh phận, nàng dám nhận. Vì nàng vung tiền như rác, nàng xuất cung định cư. Hắn cho nàng vị trí “phu nhân”, ngay cả chiếc nhẫn đại diện cho địa vị và quyền lực cũng tặng . Chuyện giường chiếu càng trăm bề thoả mãn, ngay cả dây xích vàng của kỹ viện cũng chịu đeo cho nàng xem. Hắn trăm phương ngàn kế cho nàng tất cả, nhưng cuối cùng nàng vẫn do dự giữa tướng quân và hầu gia, bao giờ coi là lựa chọn hàng đầu.
Có một cảm giác bất lực, dường như nỗ lực đều vô ích, nước đổ lá khoai, đàn gảy tai trâu.
Suy cho cùng, nàng căn bản thích nhiều đến thế.