Lưỡi Vân Quỳ suýt chút nữa thì thắt : “Điện hạ chẳng lẽ là, tặng nó cho ?”
Tuy nàng phận thấp kém, kiến thức hạn hẹp, hiểu chuyện triều chính, nhưng cũng chiếc nhẫn quan trọng, tượng trưng cho quyền lực tối cao, thể dễ dàng tặng cho khác.
Thái tử tỏ vẻ cả: “Chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn, điều động ngàn quân vạn mã. Quyền lực cô , cũng dựa nó để thực hiện, nhưng cũng đủ để nàng ở ngoài cáo mượn oai hùm .”
Vân Quỳ nuốt nước bọt, ngoài kinh ngạc còn thêm một chút bất an và sợ hãi: “Đừng mà, ngộ nhỡ ngày nào đó lục , nô tỳ trộm đồ của hoàng gia thì…”
Thái tử: “…”
“Chẳng qua chỉ là một món đồ thôi mà.” giọng trầm xuống, mang theo vẻ cho phép nghi ngờ, “Cô cho nàng chính là của nàng, đời ai dám ?”
Vân Quỳ còn từ chối, Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Giết dám, sợ vu oan trộm cắp. Thế mà nàng dám nhiều trái ý cô, thật sự cho rằng cô dễ chuyện lắm , hả?”
Vân Quỳ nhỏ giọng : “ chẳng điện hạ , chiếc nhẫn khắc kinh Phật trừ tà tránh ma, chuyên khắc …”
Thái tử nàng chọc tức đến mức gân xanh trán giật giật.
Thấy sắc mặt âm trầm, Vân Quỳ sợ giống nàng chọc tức đến nỗi phát bệnh đau đầu. Nàng vội vàng bụng ôm lấy cánh tay dỗ dành: “Điện hạ đừng giận, nhận lấy là .”
Lông mày Thái tử lúc mới chậm rãi giãn , đè thể nàng xuống, khàn giọng : “Chỉ một câu thôi ?”
Vân Quỳ: “…”
Vậy thì nữa? Nàng còn sức giằng co nữa !
Nàng rụt trong giường, Thái tử túm lấy đùi: “Nói nữa, thích cô ?”
「Đại ca, ngài hỏi mười …」
Nàng thật sự hiểu, vì đàn ông luôn thích hỏi câu khi chuyện đại sự, Thế từ Ninh Đức Hầu như , thông chính sử Thẩm đại nhân cũng như , bây giờ ngay cả Thái tử điện hạ cũng học theo.
Vừa nghĩ như , eo nàng đột nhiên nhéo một cái, đau đến nỗi nàng nhíu mày, mắt rưng rưng đôi mắt trầm tĩnh của đàn ông.
“Ở mặt cô, còn dám nghĩ đến đàn ông khác?”
Vân Quỳ: “…”
「Ta nghĩ đến khác ? Ta chỉ nhắc đến họ thôi mà!」
Nàng thật sự còn sức , dứt khoát dùng tiếng lòng giao tiếp với .
Thái tử: “Nhắc đến cũng .”
「Ngài thật bá đạo!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-198.html.]
Thái tử: “Đây là cái giá trả cho việc bắt cô đeo sợi dây xích vàng .”
「 sướng là ngài, khổ là .」
Thái tử đồng ý: “Lúc đầu chẳng nàng cũng hưng phấn ? Cô thấy mắt nàng sáng rực, nước miếng cũng chảy .”
「Đại ca, chuyện hổ như … Huống hồ mỗi gần hai canh giờ ai mà chịu nổi?」
Thái tử : “Nàng tiêu tiền của cô, cũng là ngươi chủ động cầu xin cô mặc, bỏ tiền bỏ sức đều là cô, nàng chỉ hưởng thụ, mà còn dám trách cô?”
Vân Quỳ kéo chăn trùm kín mặt, thở dài thườn thượt.
「Nói ngài! Tổng cộng ba ngàn lượng, một nửa đều tiêu ngài, ngài bỏ tiền, nhưng dây xích cũng là ngài mặc mà…」
Thái tử nham hiểm : “Nàng cũng thể mặc.”
Vân Quỳ: !!!
Đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu như ai đó nhấc lên, gió lạnh vèo vèo lùa đầu, lạnh đến mức nàng hắt xì một cái, vội vàng lấy chăn nhỏ quấn chặt .
「Ngài hành hạ chết, ngài sẽ còn hoa hướng dương nhỏ nữa , hu hu hu…」
“Được, hôm nay tạm tha cho nàng.”
Thái tử khẽ , vỗ nhẹ đồi thịt của nàng một cái, “Vừa nãy thế nào, lặp nữa xem.”
Vân Quỳ vùi đầu trong chăn, mệt mỏi dùng tiếng lòng đáp:
「Thích điện hạ nhất, chỉ thích điện hạ, bao giờ rời xa điện hạ nữa… Ngài hài lòng ?」
Thái tử mấy hài lòng với thái độ hờ hững của nàng, nhưng chẳng gì hơn, chỉ thể hết đến khác, khi nàng đang ở giữa chừng, ép nàng lặp lời hứa, khắc những lời tận xương tủy. Để khi nàng xuất cung, thể nhớ những bài học , dám nảy ý định rời nữa.
Thấy dậy dọn dẹp, lúc Vân Quỳ mới thò đầu khỏi chăn, nhẹ nhàng kéo kéo sợi tua rua bên hông , “Điện hạ… ngài đừng cởi vội, xem chút nữa…”
Vừa nãy nàng còn kịp ngắm nghía kỹ càng, vội vã bắt đầu. Đến giờ mắt nàng vẫn còn hình ảnh sợi dây chuyền vàng lắc lư dữ dội, lắc đến mức mắt nàng cũng đau, căn bản rõ gì.
Ánh mắt Thái tử tối sầm : “Thật sự còn xem? Hay là chính nàng cũng mặc?”
Vân Quỳ lời dọa cho run rẩy.
「Không … nãy chẳng ngài tha cho ! Quân vô hí ngôn! Ngài nuốt lời ?」
Nàng chắc chắn đêm nay sẽ đòi hỏi nữa nên mới ngo ngoe rục rịch ngắm nghía thêm một chút. Dù thì qua thôn nhà trọ khác, chắc cơ hội thấy mặc nữa.
Thái tử nặng nề thở dài, dùng khăn lau qua cho nàng, đó dũ chăn sạch sẽ, xuống bên cạnh nàng.
Nha đầu gan to bằng trời rụt rè dựa gần, trong lòng thầm niệm “quân vô hí ngôn”, đó mạnh tay xoa một cái lên cơ n.g.ự.c .