Vân Quỳ vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Thái tử trầm xuống: “Lần nếu còn nhát gan như , bắt nạt cũng dám phản kháng, cô…”
「Cô ?」
Trong đầu Vân Quỳ đột nhiên hiện lên một câu , đến khi phản ứng mặt lập tức đỏ bừng, giọng mang theo tiếng nức nở: “Điện… điện hạ, cố ý…”
Thái tử giận quá hóa : “Nàng cho rằng đây cô thấy ? Nàng gan to hơn trời, chỉ một hai , cô thể dung thứ nàng, là lòng mênh m.ô.n.g .”
Vân Quỳ gật đầu lia lịa.
Thái tử tiếp tục : “Nếu còn để coi như quả hồng mềm mà bóp, cô sẽ tuyệt đối tha.”
Giọng lạnh lùng cứng rắn, nhưng khơi dậy từng đợt sóng gợn trong lòng nàng.
Không hiểu nàng nhớ đến câu “phu nhân” đột ngột của , nhớ đến lời cần cân nhắc hậu quả, chuyện đều gánh vác, nàng nửa đùa nửa thật hỏi: “Ta thật sự thể cáo mượn oai hùm hả? Nếu kẻ hại là phận địa vị cực cao, căn bản thể trêu thì ?”
Thái tử đáp: “Nàng thể trêu , còn cần cô gì?”
Cũng .
Vân Quỳ mạnh dạn thăm dò: “Vậy nếu là quan lớn như Thế tử Ninh Đức Hầu, là Hoàng hậu nương nương thì ?”
Thái tử nửa thật nửa đùa : “Nàng thể thử xem.”
Vân Quỳ nhún vai, nàng dám.
Thái tử : “Tóm nàng hãy nhớ kỹ, chuyện đều cô chống đỡ. Hoài Thanh Hoài Trúc về sẽ theo nàng, ngoài đừng nhát gan như con rùa rụt cổ, cô mất mặt.”
Vân Quỳ mím môi : “Vâng.”
Thái tử im lặng hồi lâu, vẫn thấy nàng nhắc đến, cuối cùng nhịn hỏi: “ , cái hộ giáp , lấy cho cô xem.”
“Hộ… hộ giáp?”
Vân Quỳ câu đột ngột cho ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cả cằm.
「Chẳng lẽ cho ngài ? Là Hoài Thanh Hoài Trúc?」
「Ta còn định đợi thêm mới từ từ cầu xin ngài mặc. Dù hôm nay xảy chuyện lớn như , luôn cảm thấy tâm trạng của ngài sẽ lắm.」
Thái tử nhíu mày: “Đã tâm trạng cô , còn mau lấy , ngược còn che giấu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-195.html.]
Vân Quỳ: “…”
「Đại ca, đợi ngài thấy đồ thật sẽ hiểu thôi.」
Thái tử mơ hồ một dự cảm lành.
Chẳng lẽ cái hộ giáp quá , là quá vô dụng? Nàng cần “cầu xin” mặc?
Ngay cả Hoài Thanh Hoài Trúc cũng cảm thấy thể sẽ nổi trận lôi đình vì chuyện .
“Không .” Thái tử tỏ vô cùng rộng lượng, “Nàng vốn dĩ vô tâm vô phế, hiếm khi lòng chuẩn lễ vật cho cô. Dù khó coi đến , cô cũng vui vẻ nhận lấy.”
Vân Quỳ lập tức vui mừng hớn hở: “Ngài thật sự mặc cho xem ?”
Thái tử cảm thấy gì đó , nhưng vẫn khích lệ vỗ vai nàng: “Đưa cho cô xem .”
Vân Quỳ tới kệ đa bảo lấy hộp gấm xuống, đến lúc đó còn chút do dự: “Điện hạ, là ngài nhắm mắt ?”
Thái tử: “Không nhắm.”
Vân Quỳ: “…”
Thái tử khơi gợi lòng hiếu kỳ, ngược xem cái áo giáp thể kinh thế hãi tục đến mức nào.
Cho đến khi một chuỗi xích vàng nhỏ lấy khỏi hộp gấm. Chuỗi xích vàng từ từ xòe trong đầu ngón tay theo nụ tinh nghịch của thiếu nữ, cuối cùng biến thành kiểu dáng giống như trang sức đeo đầy .
Biểu cảm của Thái tử cũng từ sự tò mò ban đầu, đến nhíu chặt mày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, giận quá hóa .
“Đây chính là… hộ giáp nàng chuẩn cho cô?”
Vân Quỳ ngượng nghịu: “Vốn dĩ là hộ giáp cho ngài, sợ ngài ở bên ngoài ám sát, tổn thương điểm chí mạng, đời nhà ma…”
Thái tử chỉ hai miếng vàng khảm hồng ngọc, còn viên ngọc bích rủ xuống rốn, gân xanh trán giật giật: “Đây chính là cái gọi là, bảo vệ điểm yếu của nàng?”
Vân Quỳ vội vàng giải thích: “Là do chưởng quầy của cửa hàng vàng hiểu sai ý , tưởng cái là để cùng … cùng tình thú, lúc thấy cũng ngạc nhiên.”
Thái tử: “ nàng vẫn mua về.”
Hắn đúng tâm tư nhỏ nhặt của nàng, Vân Quỳ dứt khoát giả vờ nữa. Dù cũng tâm, sớm nàng là quả trứng lòng đào, chọc một cái là chảy hết lòng, nàng cũng đành lộ hết bài, chớp chớp mắt, híp mắt .
「Tuy ý , nhưng thật sự thấy Thái tử điện hạ mặc. là quá quá quá ! Chỉ cần mặc cái , ngài nhất định sẽ trở thàng đàn ông trai nhất thế gian! Ta sẽ ngài mê mệt đến chảy m.á.u mũi mất!」
Nàng đột nhiên phát hiện đem những lời khó , sến súa thổ lộ bằng tiếng lòng quả thực tiện lợi hơn nhiều.
Thái tử lạnh lùng mở miệng, từ chối dứt khoát: “Nàng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, cô sẽ mặc.”