Khí huyết Thái tử xông lên, suýt chút nữa giận dữ bốc hỏa: “Ngươi nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ cái kết quả ?”
Hắn vĩnh viễn trong miệng nha đầu thể thốt những ý tưởng hoang đường ly kỳ đến nhường nào.
Vừa Vân Quỳ miệng nhanh hơn não tùy tiện , giờ nghĩ cũng thấy gì .
“Có thể chữa bệnh đau đầu cho điện hạ, vui, cũng thấy may mắn vì năng lực nên mới điện hạ trọng dụng. Điện hạ cao lớn uy vũ, tuấn mỹ vô song, cũng thể đạt điều , cho nên hợp tác với điện hạ.”
Thái tử lạnh: “Trọng dụng? Ngươi cho rằng cô đối với ngươi, chỉ là trọng dụng ngươi?”
“Vậy chẳng lẽ ? Ngài chịu cho một lời chắc chắn.”
Gân xanh trán Thái tử giật giật.
Đâu từng bày tỏ tâm ý, nhưng mỗi bày tỏ xong, càng nhận rõ thực tế –
Nàng vô tâm vô phế, năng lung tung, căn bản hề coi gì. Dù dung túng, che chở nàng thế nào, nàng vẫn cứ ăn xong là phủi m.ô.n.g bỏ , từng nghĩ đến chuyện mãi mãi ở bên cạnh .
Thậm chí còn cả thuật tâm, hề cân nhắc đến hậu quả và cái giá trả. Đó là bí mật giấu kín trong lòng, chỉ một , mà cũng cho nàng .
Đã đến nước , mà vẫn ý nàng, nàng chọc tức đến mức bệnh đau đầu tái phát. Cứ tưởng cuối cùng nàng cũng chút giác ngộ, kết quả cùng một đôi bạn giường lợi dụng lẫn , hề chút chân tình.
Cũng chỉ nàng mới nghĩ .
Chẳng lẽ còn tiếp tục tự rước lấy nhục nhã, khổ sở cầu xin nàng ở ?
Đầu Thái tử đau như búa bổ, lòng đầy uất ức nơi trút giận, cứ đấu đá lung tung trong lồng ng.ực.
Vân Quỳ im lặng một lát, chợt nghiêm túc : “Nếu điện hạ thể rời bỏ , về hãy che chở cho .”
Đôi mày đang nhíu chặt của Thái tử cuối cùng cũng giãn .
Vân Quỳ thở dài : “Điều mong cầu chẳng qua chỉ là một nơi an cư lạc nghiệp. Mặc kệ điện hạ tình ý với , dù cũng chút tài mọn, như cũng đủ . Nếu các nương nương xử trí , ngài cứ với bên ngoài là y nữ cận của ngài, hoặc là mưu sĩ trướng, ai dám hại chính là mưu hại điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-185.html.]
Thái tử: “…”
Thấy còn từ chối nữa, Vân Quỳ cẩn thận băng bó thuốc cho . Nàng lên giường, nhẹ nhàng nhích , đặt bàn tay thương của lên eo , cả rúc lòng .
Nàng ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ ngầu như nhuộm máu, trong lòng chua xót và nghẹn : “Hôm nay là của , chọc điện hạ tức giận đến nỗi phát bệnh đau đầu. Vậy phạt ở gần điện hạ, giúp ngài chữa trị cơn đau đầu suốt đêm, như ?”
Thái tử gần như giận quá hóa : “Rốt cuộc là cô hời, là ngươi hời?”
Giọng Vân Quỳ như thể đương nhiên: “Dĩ nhiên là điện hạ hời . Ta ở bên điện hạ, chỉ thể giúp ngài giảm bớt cơn đau đầu, mà còn thể khiến ngài tâm thoải mái. Ta chỉ cái , còn ngài cả hai, như vẫn đủ ?”
Thái tử nhất thời nghẹn lời.
“Có điều ngài một câu đúng.” Ánh mắt Vân Quỳ tỉ mỉ phác họa đường nét góc cạnh khuôn mặt đàn ông, “Không thấy tất cả những nam tử tuấn tú cường tráng đều tơ tưởng. Ngài nghĩ từng ăn sơn hào hải vị, còn ăn cám lợn bùn đất ?”
Thái tử lạnh lùng nhếch môi: “Bây giờ mới nịnh hót cô?”
“Ta thật lòng.” Vân Quỳ mím môi, “Điện hạ thể cố gắng giữ gìn vóc dáng, để cả đời tham luyến ngài, thể rời xa ngài.”
“Láo xược.” Thái tử hừ lạnh, “Ý ngươi là cô một nữ tử nhỏ bé như ngươi, còn cần tự cố gắng?”
Vân Quỳ im lặng một lát, khẽ : “Điện hạ cũng thể hiểu là, hy vọng điện hạ mãi mãi vũ phi phàm, sống lâu trăm tuổi.”
Nàng ôm chặt, má tựa lồng ng.ực , dường như truyền hết ấm và hương thơm cho .
Nếu nàng vô tâm vô phế, thật khiến cảm giác chân thành tha thiết.
Thái tử nhắm mắt trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ tự giễu nhạt nhòa.
Đợi bên cạnh thở đều, cúi ghé sát, khẽ cắn nhẹ vành tai mềm mại tinh xảo.
Nghe thấy nàng khẽ r.ên rỉ một tiếng kiều mị, nghiến răng nghiến lợi, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa .
Đêm nay quá mệt mỏi, Vân Quỳ ngủ đến quá giờ Tỵ mới tỉnh.
Má áp chiếc gối ấm áp cứng rắn. Nàng vẫn còn lơ mơ tỉnh hẳn, tay sờ soạng lung tung. Sau khi là vật gì, nàng sợ hãi giật tỉnh giấc, đối diện ngay với đôi mắt đen như mực.