Tào Nguyên Lộc : “Ngay cả chuyện cô nương thể dịu bệnh đau đầu của điện hạ, cũng chỉ lão nô và Hà quân y . Điện hạ cho phép truyền ngoài, sợ tổn thương, sợ hiểu lầm, cho rằng chỉ vì điều điện hạ mới sủng ái .”
“Lần đưa xuất kinh tuy là đề nghị của lão nô, nhưng điện hạ đến Bình Châu vung tay quá trán, cho ăn uống vui chơi. Còn thì , mua nhà an cư lạc nghiệp ở đây…”
Không đợi ông xong, tiểu nha đầu xoay phòng.
Tào Nguyên Lộc bóng lưng nàng, thở dài một .
Vân Quỳ bước cửa ngửi thấy mùi tanh nồng của máu. Nàng vội vàng bước nhanh hơn, cho đến khi thấy bóng dáng đàn ông ẩn hiện ánh nến mờ ảo giường, sắc mặt nàng trắng bệch, tim đập mạnh một nhịp.
Trán đầy mồ hôi lạnh, ngón tay thon dài trắng bệch mảnh sứ vỡ đất thương. Máu tươi rỉ từng giọt theo kẽ ngón tay, dường như chỉ chảy m.á.u mới thể giải tỏa cơn đau và sự bực bội do bệnh đau đầu mang .
Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, trầm giọng : “Không bảo ngươi cút ngoài , còn gì.”
Vân Quỳ dọa sợ, tiên đến rương lấy thuốc cầm máu. Sau đó nàng đến mặt , chậm rãi xổm xuống, lấy từ trong tay áo chiếc khăn sạch, giúp lau vết m.á.u mu bàn tay.
Đôi mắt đen âm u lạnh lẽo của Thái tử ngước lên, gắt gao chằm chằm mắt nàng: “Ngươi đang nghĩ gì, là Tào Nguyên Lộc gì với ngươi?”
Vân Quỳ mím môi , trong lòng loạn, nên bắt đầu từ .
Hồi lâu , nàng mới từ từ mở miệng: “Tào công công thể dịu bệnh đau đầu cho điện hạ.”
Trong mắt Thái tử lập tức dâng lên ngọn lửa giận dữ, giọng điệu lạnh hơn nãy ba phần: “Ngươi ngoài, cô cần ngươi bên cạnh.”
Vân Quỳ nhúc nhích, mà xuống bên cạnh , chậm rãi xích gần: “Ta cứ dựa điện hạ như , điện hạ sẽ thoải mái hơn chứ?”
Thái tử nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén cơn giận: “Ngươi cho rằng cô sẽ g.i.ế.c ngươi hả?”
Vân Quỳ nâng cánh tay lên, thấy từ chối, cả nàng chui lòng vươn tay, chậm rãi ôm lấy eo .
“Như thì ? Có dễ chịu hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-184.html.]
Thân thể mềm mại của thiếu nữ áp sát, dùng sức ôm chặt từng chút, tựa như hòa một với , một kẽ hở.
Mùi hương hoa hướng dương ấm áp khô ráo như ánh mặt trời xua tan sương mù dày đặc, trong tĩnh lặng, nó chậm rãi xoa dịu cơn nóng rực trong đầu .
Thân thể Thái tử cứng đờ giây lát, bàn tay thương siết chặt, vô vết thương nhỏ gần như đồng thời nứt toác, m.á.u tươi trào , thấm ướt chiếc khăn trắng như tuyết.
Hắn để ý, giọng lạnh như băng: “Ngươi quả đúng là to gan lớn mật, cho rằng cô ngươi ? Hai mươi mấy năm nay, cô từng dựa bất kỳ ai…”
Chưa xong, đôi môi mềm mại của thiếu nữ áp lên đôi môi lạnh của đàn ông.
Hơi thở hai quấn quýt lấy , nước mắt nàng lăn xuống khóe môi , nàng vụng về nhưng lớn mật, dùng đầu lưỡi cuốn lấy vị mặn chát của nước mắt, thong thả li.ếm mút môi của .
Trong ngừng của nụ hôn, cổ họng nàng run rẩy, khẽ : “Như thì ? Còn g.i.ế.c ? Thái tử điện hạ.”
Thái tử nhắm mắt, dường như mảy may lay động, cho đến khi chiếc răng nanh sắc nhọn cắn đầu lưỡi , mới giật tỉnh đẩy nàng .
Dưới ngón tay chính là động mạch cổ của nàng, yếu ớt, thon mảnh, nhưng đập nhịp nhàng, tràn đầy sức sống.
Hắn vu.ốt ve gân xanh đang nhảy lên bên cổ nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng thể dùng sức siết chặt, “Rốt cuộc ngươi gì?”
Trong đầu Vân Quỳ cũng rối bời, thể truyền đạt tiếng lòng rõ ràng.
Im lặng một lát, nàng chậm rãi mở miệng: “Ta… chữa bệnh đau đầu cho ngài.”
Thái tử lạnh giọng : “Cô cô cần.”
Vân Quỳ : “Ngài đừng vội từ chối , đột nhiên… nghĩ thông suốt một chuyện, xác nhận mối quan hệ giữa và điện hạ một nữa.”
Thái tử: “Quan hệ gì?”
Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Điện hạ cần xoa dịu bệnh đau đầu, mà cũng ham nhan sắc của điện hạ. Nếu như , từ nay về thuốc giải cho ngài, ngài cho ôm ấp hôn hít, chúng một đôi đơn thuần… bạn giường, ngài thấy thế nào?”
Thái tử: “…”