Tẩm điện của Thái tử điện hạ, khác dù trộm, cũng gan đó.
Cuối cùng thì cái mang, cái cũng mang, đầy ắp một giỏ.
Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như , trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô , cần mang gì cả.” Sau đó kéo về phía Đông Hoa Môn.
Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng thể cứu tay nải của .
Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng đường cung.
Thái tử chỉ chiếc xe ngựa rèm xanh , : “Ngươi chiếc .”
Vân Quỳ ngẩn , “Ta cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử ?”
Thái tử chằm chằm nàng: “Ngươi xem vì .”
Vân Quỳ: “…”
「Sợ động tay động chân với ngài ở xe?」
「 chẳng chính ngài cũng thoải mái !」
Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô xử lý công vụ.”
Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ phiền điện hạ nữa.”
Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía . Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều chuẩn sẵn, nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng , còn chuẩn hai bộ y phục giặt, thậm chí… Vân Quỳ mấy quả đào bàn, khóe mắt giật giật.
「Điện hạ… đang ám chỉ ?」
Nàng hề , đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự chủ trương chuẩn .
Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy chuyện gì đó. Dù cũng thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, điện hạ dùng áo choàng bọc ôm từ trong xe ngựa .
Trước khi lên xe, Thái tử thấy những suy nghĩ của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, hiểu .
Vân Quỳ trong xe ngựa phía , chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát đào, xem thoại bản một lát, đó dứt khoát xuống ngủ bù!
Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-172.html.]
Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến đỡ nổi. Còn nàng lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.
Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ nhanh đè lên mí mắt.
Không qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh , ngoài cửa sổ là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.
Phủ Bình Châu là nơi vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, là nơi hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua ngớt.
Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng dứt bên tai.
Đoàn dừng bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.
Thái tử gọi Vân Quỳ đến.
Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, mặt vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên , ai ngờ Thái tử đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.
Nàng thắc mắc mở xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”
Thái tử nhàn nhạt : “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai đưa ngươi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc đặt chân đến, những chỗ khác đều , tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu hãy trở về.”
Vân Quỳ: !!!
「Ta là ai, ở , đây nhất định là đang mơ…」
Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ trán nàng một cái, “Có thấy ?”
Vân Quỳ kinh ngạc , lòng kích động khống chế , nhón chân ôm chầm lấy cổ đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm một cái, “Điện hạ, mơ!”
Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ ánh mặt trời.
“Vậy đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”
Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.
Cung nữ thị tẩm của , ngoài háo sắc thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ thể dùng cách để dời sự chú ý của nàng.
Quả nhiên tiểu nha đầu chờ nữa, hận thể cầm tiền ngay bây giờ.
Thái tử bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.