Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:24:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Sở trước mắt đang trị bệnh bằng hóa học trị liệu, cả người gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, thế mà mẹ Sở lại giống y hệt mẹ ruột trong thế giới của cô.

 

Chỉ có điều mẹ cô đã sớm qua đời mà mẹ ở đây lớn tuổi hơn mẹ trong ký ức của cô, nhưng vẻ quyến rũ ở khóe mắt đuôi mày còn có nốt ruồi trên lông mày, mọi nét đều giống nhau như đúc, sao cô có thể không hoảng hốt cho được.

 

"Mẹ, con nhớ mẹ lắm!" Lâm Nhan đứng trước giường bệnh bật thốt ra một tiếng gọi mà cô luôn nhớ nhung và đã kìm nén trong lòng nhiều năm, cô mất khống chế mà khóc thất thanh. Mẹ Sở nhìn cô khóc cũng rơi nước mắt theo, không biết là do niềm vui khi tìm được con gái hay là khó chịu vì nhìn con gái khóc.

 

Hiện thực và ký ức lần lượt đan xen nhau, Lâm Nhan không phân biệt rõ rốt cuộc mình đang ở đâu.

 

Rõ ràng cô đã xuyên sách rồi nhưng làm sao mẹ cô có thể xuất hiện ở đây, hay đây vẫn là mẹ ruột của nguyên chủ Lâm Nhan.

 

Quá sức tưởng tượng rồi.

 

Lâm Nhan khóc thật lâu, bố Sở, mẹ Sở còn có Sở Mộ Trầm phải an ủi cô rất nhiều mới khuyên nhủ được cô.

 

Sở Mộ Trầm cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Nhan mới gặp mẹ lần đầu tiên, sao lại thể hiện như đã bị xa cách từ lâu, thật sự là hoàn toàn không hề lộ ra bất cứ chần chừ và giãy giụa nào mà đã nhận mẹ, hoàn toàn khác với quá trình nhìn nhận bố và anh trai.

 

Chẳng lẽ cô cố ý biểu hiện như vậy cho mẹ vui sao?

 

Nhưng cô khóc chân thật, tình cảm tới như vậy, nhìn cũng không giống giả tạo nha!

 

Có thể là do mẫu tử liền tâm, là thiên tính của mẹ con!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-278.html.]

Sở Mộ Trầm thắc mắc không thôi nhưng Lâm Nhan và bố mẹ đã nhận nhau vẫn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhìn thấy Lâm Nhan ngồi trước giường bệnh của mẹ, hai mẹ con vừa cười vừa nói, hoàn toàn không có một chút xa lạ do khoảng cách hai mươi mấy năm, thân thiết như thế, tựa như là đang sống chung cùng nhau vậy, trong lòng Sở Mộ Trầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Hốc mắt bố Sở hồng hồng, cũng là vẻ mặt mặt vui mừng, "Mộ Trầm, em gái con vừa về đến thì nụ cười đã trở lại trên gương mặt mẹ con, nhìn thấy mẹ con họ ở chung hòa thuận như vậy, rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng bố hai mươi mấy năm nay đã rơi xuống rồi."

 

"Cuối cùng cả nhà chúng ta cũng đoàn tụ rồi, bệnh của mẹ cũng sẽ khá hơn." Sở Mộ Trầm vô cùng cảm khái.

 

Thời gian thăm hỏi trôi qua rất nhanh, mẹ Sở nhìn con gái mãi không thôi, thúc giục bố Sở, "Trường Lâm, anh mau dắt hai đứa nhỏ đi ăn cơm đi, đừng để bọn trẻ bị đói."

 

Lâm Nhan không nỡ xa nhau nhanh như vậy, lại bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt hơi hồng hồng, còn hơi sưng, "Mẹ, chờ con ăn cơm xong sẽ quay lại với mẹ!"

 

"Ăn cơm xong thì về nhà với bố con trước đi, hôm nay vừa về nhà phải nên nghỉ ngơi trước. Ngày mai mới đến thăm mẹ, được không con?" Sắc mặt mẹ Sở do dự, tay ôm bụng theo bản năng, thật sự bà có hơi mệt, nói chuyện với con gái khiến bà vô cùng hạnh phúc nhưng cơ thể của bà chỉ có bà biết, chẳng qua là đang cố gắng chịu đựng. Nếu như con gái đã về mà chỉ có thể nhìn bà qua một lớp thủy tinh, bà không đành lòng làm vậy.

 

Ban đầu, Lâm Nhan nhìn nhận người nhà họ Sở là vì muốn thay nguyên chủ làm tròn chữ hiếu chứ không nghĩ sẽ ở lại nhà họ Sở. Nhưng giờ phút này, tình cảm của cô thật sự xuất phát từ sâu trong nội tâm, cô muốn ở bên cạnh mẹ Sở.

 

Ra khỏi phòng cách ly, sắc mặt Lâm Nhan nặng nề mà hỏi bệnh tình của mẹ mình.

 

Trong lúc này, bầu không khí hoàn toàn ngưng trệ, Sở Mộ Trầm và bố Sở đều giữ im lặng. Thật lâu sau, Sở Mộ Trầm mới mở miệng với âm thanh khàn khàn, "Ung thư dạ dày thời kỳ cuối."

 

Lâm Nhan cảm giác trái tim mình bị tảng đá lớn đè tới mức không thở nổi, vừa mới nhận lại mẹ đã được cho biết tin dữ này. Cô không biết nên trách vận mệnh trêu ngươi hay là phải cảm tạ duyên phận kỳ diệu đã để cho cô có thể gặp mẹ lúc mẹ còn sống.

 

"Nhan Nhan, con đừng khổ sở, con quay về thì mẹ con đã rất vui rồi. Mẹ con sẽ không sao đâu." Trong lòng bố Sở cũng vô cùng khó chịu, không biết ông nói lời này để an ủi bản thân hay là an ủi con gái.

 

"Đúng vậy, mẹ sẽ khá hơn." Sở Mộ Trầm dù an ủi nhưng trong lòng cũng tràn ngập sự không chắc chắn.

Loading...