Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:34:35
Lượt xem: 12
Lâm Nhan hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi về hướng khu nhà, “Có lên hay không đây?”
“Lên.” Tạ Phong Trần chỉ tưởng rằng Lâm Nhan đã nghĩ thông rồi, lòng anh dâng lên niềm vui sướng, vội vàng đi theo lên trên, anh tự nhiên như không mà nắm lấy tay Lâm Nhan tiến về phía trước, bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều.
Nhà trong khu Thương Lan theo kiểu một tầng là một hộ, Tạ Phong Trần dùng vân tay mở khóa, đứng trong thang máy mà Tạ Phong Trần không kiềm được niềm vui sướng, anh nắm lấy và chơi đùa cùng những ngón tay thon dài của Lâm Nhan, nở nụ cười dịu dàng hệt như làn gió mùa xuân, nói lời nào ra cũng hết sức sến súa, “Nhan Nhan, trước đây là anh không tốt, sau này anh sẽ cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.”
Mi tâm Lâm Nhan giật giật, quả nhiên là miệng lưỡi đàn ông chuyên đi lừa gạt người khác, lại còn tưởng được ngủ với cô nữa chứ, mặt mày thay đổi nhanh ghê.
Lâm Nhan nhịn không được mà trợn mắt chê cười sự kích động của anh, mặt không biến sắc nói, “Vậy anh yêu tôi không?”
“Yêu?” Tạ Phong Trần ngơ ra một chút, anh chỉ biết mình rất thích Lâm Nhan chứ đúng thật là chưa từng nghĩ đến mức độ thích này của mình có đạt đến cái gọi là “yêu” chưa.
Thế nhưng điều mà Tạ Phong Trần có thể khẳng định được là có lẽ cả đời này của anh cũng sẽ không để ý một người phụ nữ nào khác như đã từng chú ý đến Lâm Nhan.
Anh sẽ vì cô mà đau lòng, sẽ tức giận ghen tuông khi thấy cô đi cùng người đàn ông khác, anh hoàn toàn không thể chịu được cảnh một ngày nào đó Lâm Nhan sẽ đứng về phía người khác, thuộc về người khác.
Chỉ cần Lâm Nhan cười với anh một cái, anh liền cảm giác như thế giới này nở đầy hoa thơm, trong lòng vui còn hơn hoàn thành mấy tỷ hạng mục lớn nữa.
Nhưng đây có phải là yêu không?
Tạ Phong Trần chưa từng yêu người khác, vậy nên anh không rõ.
“Anh sẽ yêu em.” Tạ Phong Trần cầm tay Lâm Nhan lên môi hôn nhẹ, hứa hẹn một cách trịnh trọng.
“Anh yêu em” và “Anh sẽ yêu em”, khác nhau một chữ, ý nghĩ lại xa nhau như trời với đất.
Anh yêu em, là đã yêu rồi.
Anh sẽ yêu em, ý nói vẫn chưa yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-149.html.]
Lâm Nhan cũng không nói ra những suy nghĩ sâu trong lòng mình, chỉ cảm thấy đột nhiên trong lòng có chút ngột ngạt, còn có một sự thất vọng không thể nói thành lời.
Ngày nào cũng theo đuổi rồi nói muốn ở bên cô, thì ra cũng chỉ tới đó thôi.
A~ Đàn ông!
May là cô vẫn luôn nhận thức rõ ràng vị trí của mình, luôn bảo vệ trái tim mình thật tốt.
Thang máy lên thẳng tầng ba mươi ba, Tạ Phong Trần mang theo một con tim tràn đầy hi vọng, dắt tay Lâm Nhan ra khỏi thang máy, chưa kịp phản ứng thì anh đột nhiên bị người phụ nữ bên cạnh đẩy vào ngay góc tường, một nụ hôn nóng bỏng lập tức ập đến.
Lâm Nhan hôn rất càn rỡ, hệt như đang muốn phát tiết ra hết những cảm xúc trong lòng mình, không kiềm chế lại gì. Sự chủ động nhiệt tình của cô khiến Tạ Phong Trần có chút mơ hồ, niềm vui sướng vỡ òa trong l*иg ngực.
Quả nhiên trong lòng Lâm Nhan có anh, cô cũng muốn anh.
Ý nghĩ này làm Tạ Phong Trần không hề chú ý, anh bị hút vào rất nhanh, sau đó dùng một nụ hôn nồng nhiệt hơn để hồi đáp sự nhiệt tình của Lâm Nhan.
Hai người hôn từ góc nhỏ đến sofa, rồi lại hôn từ sofa sang cửa sổ, sau đó lên thẳng trên giường, Lâm Nhan không hề ngăn cản tay anh cởi áo mình ra, tình hình càng lúc càng mất kiểm soát, chỉ còn cách cửa một bước nữa thôi, nhìn anh nhịn đến mức mặt mũi đầy mồ hôi. Sự đau đớn khiến gân xanh trên trán anh nổi cộm lên. Mặt Lâm Nhan tựa như tơ, đỏ hết cả lên, cô nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, ngăn tay anh tiếp tục làm những động tác sâu hơn nữa, hơi thở cô có chút gấp gáp, “Hôm nay không được.”
“Tại sao?” Tạ Phong Trầm kiềm chế lại, hô hấp như bị đun nóng, mạch máu trên cơ thể muốn vỡ hết ra, đau không chịu nổi, từng giọt mồ hôi trên trán liên tục nhỏ xuống, trong ánh mắt đang đỏ lên kia tràn đầy dục vọng.
“Hình như bà dì của em đến rồi.” Lâm Nhan nhấp môi, ánh mắt cô nhìn ra xa, giọng nói vừa vô tội lại uất ức.
Cả người Tạ Phong Trần cứng đơ, hệt như bị tạt một gáo nước lạnh thẳng lên đầu, anh nghiến răng, “Lâm Nhan, em cố ý.”
“Có cần đến mức đó không? Chẳng phải là hẹn làm tình thôi sao, lần này không được thì lần sau!” Mặt Lâm Nhan lạnh đi, cô đưa tay đẩy mặt anh ra, đáy mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhan: Hứ! Tên chó chết!
Trong lòng Tạ Phong Trần: Thịt đưa tới miệng rồi còn bay đi mất? Rốt cuộc ông đây đã làm sai điều gì?