Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:34:29
Lượt xem: 16

Lâm Nhan mở to đôi mắt xinh đẹp, cô thở hổn hển hỏi. “Đến đó làm gì?”

 

“Ngủ với em.” Lời ít mà ý nhiều, anh đè nén ý cười trong giọng nói của mình.

 

Lâm Nhan lập tức xù lông lên, “Ai muốn ngủ với anh, dừng xe, tôi muốn tự về nhà.”

 

Lúc này Lâm Nhan mới nghĩ đến việc trốn Tạ Phong Trần, hôm nay cô về biệt thự thì đã thu dọn hết đồ đạc để chuyển đến ở trong căn hộ mới mua rồi.

 

Cô cũng không có hứng thú phát sinh tình một đêm gì đó với tên chó má này.

 

“Không phải muốn tìm dã nam nhân để thử sao, thử anh cũng được nè.” Giọng điệu Tạ Phong Trần mờ ám, ngón tay đang đặt trên vai Lâm Nhan cứ vuốt rồi dừng, vuốt rồi dừng.

 

Lâm Nhan thấy sợ hãi, gương mặt bày ra vẻ cự tuyệt, “Không, anh không được.”

 

Tên chó này vậy mà lại coi mình là đàn ông hoang dã rồi tự dâng hiến bản thân mình, Lâm Nhan thấy có chút huỷ hoại tam quan.

 

“Anh được hay không em không biết hả? Là ai nói anh đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới cho em vậy? Xem ra em quên mất tối hôm đó ai đã khóc lóc xin tha rồi nhỉ?” Lời Tạ Phong Trần mang ý uy hϊếp, tràn đầy ý ám chỉ.

 

Lâm Nhan lập tức cảm thấy hết sức ngượng ngùng, hận không thể may ngay cái miệng rẻ tiền của tên c.h.ế.t tiệt kia lại, trên xe còn có trợ lý Trần nữa mà gã này lại cứ nói huỵch toẹt ra.

 

Lâm Nhan bỏ cánh tay anh đang đặt trên vai mình xuống, cất giọng phiền muộn, “Anh có biết xấu hổ không vậy? Chuyện này cũng đáng cho anh đi huênh hoang nữa sao?”

 

“Biết xấu hổ thì làm sao ở bên em được?” Tạ Phong Trần bày lớp da mặt dày cộp của mình ra, lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, cánh tay vừa mới đặt xuống đã tự nhiên đưa ra nắm chặt lấy tay Lâm Nhan.

 

Mặt Trần Sảng đang ngồi trên ghế lái co giật, hốt hoảng đến mức muốn rớt luôn cằm ra rồi, thì ra Tạ tổng cao quý lạnh lùng ở trước mặt Lâm Nhan lại mất hết liêm sỉ không giới hạn thế này sao?

 

Da mặt dày cỡ này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

 

Nếu mấy cô gái nhỏ đang mơ tưởng đến ông chủ ngoài kia mà biết thì chắc sẽ kinh động mà rơi nước mắt mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-148.html.]

 

Lâm Nhan sắp bị anh phiền c.h.ế.t rồi, cũng không biết là bị tên đàn ông thối này chọc điên lên hay là đói lâu quá rồi mà thấy dạ dày không khoẻ lắm, bụng dưới đau lên càng lúc càng rõ ràng.

 

Cơn đau bụng đã rút hết chút sức lực còn lại của cô, cô dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không muốn đấu võ mồm với tên c.h.ế.t tiệt này nữa.

 

Lúc xe dừng ở tiểu khu tráng lệ bậc nhất trung tâm thành phố, hoàn toàn là một khung cảnh xa lạ, Lâm Nhan có chút chán nản, bước xuống xe, cô quay người đi ra khỏi tiểu khu.

 

Tạ Phong Trần không ngờ cô nhóc Lâm Nhan này thật sự cố chấp đến vậy, anh nhận lấy dù từ trợ lý Trần rồi vội vàng đuổi theo sau chặn Lâm Nhan lại, “Sao quay đầu một cái là đi ngay vậy? Đến thì cũng đến rồi, lên nhà ngồi chơi đi!”

 

Lâm Nhan đau bụng, tay trái cô vô thức ôm lấy bụng mình, mặt cô lạnh đi, giọng nói bất giác mang theo vài phần uất ức, “Tôi đã nói muốn tự về nhà.”

 

“Giận rồi à? Ai ngồi trên xe nói muốn tìm dã nam nhân thử xem, không phải anh thế này là muốn làm vừa lòng em hay sao?” Tạ Phong Trần nhìn bộ dạng uất ức của cô, giọng điệu vừa bất lực lại đau lòng.

 

“Ai nói muốn tìm dã nam nhân thì phải tìm đến anh? Tôi cũng có phải chưa từng ngủ qua với anh đâu, cũng nhiêu đó thôi, chả có cảm giác mới lạ gì cả, tôi cần tìm những thứ tươi mới hơn.” Lâm Nhan thấy anh vẫn còn nói mấy lời bỉ ổi nên cô cũng không thèm lựa lời.

 

Có lẽ do tâm trạng quá kích động, Lâm Nhan thấy bụng dưới của mình nhói lên, một dòng

 

ấm nóng chảy thẳng xuống dưới.

 

Cơ thể Lâm Nhan cứng lại, cả người hơi ngẩn ra.

 

Nếu cô cảm giác không nhầm, sao cứ giống như bà dì tới rồi ấy nhỉ?

 

“Em mà còn nói bậy nữa thì có tin anh trực tiếp “xử” em trên xe luôn không?” Tạ Phong Trần tức lộn hết ruột gan, rõ ràng Lâm Nhan biết anh ghét nhất phải nghe cô nói mấy lời này, vậy mà còn dùng từng câu từng chữ đó đ.â.m vào tim anh, Tạ Phong Trần không nhịn được mà nói ra mấy câu hung dữ.

 

Lâm Nhan nhìn bộ dạng tồi tệ của anh khi tức giận, lần nào anh cũng chỉ có thể dùng những lời lẽ không đâu vào đâu thế này để uy hiếp cô liền thấy có chút buồn cười.

 

Nghĩ đến bà dì đột nhiên lại đến bất ngờ, Lâm Nhan bỗng thấy đây cũng không phải là chuyện xấu, cô cười híp mắt, “Xe làm sao đủ cho anh phát huy được, hay là lên nhà anh đi? Anh muốn thế nào tôi cũng chiều luôn!”

 

Tạ Phong Trần ngẩn người, nhìn dáng vẻ vui buồn thất thường của Lâm Nhan, anh chỉ cảm thấy nụ cười kia vô cùng kỳ lạ, “Em, em sốt rồi hả?”

Loading...