NẮM CHẶT TAY NHAU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-02 18:49:17
Lượt xem: 1,086
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả khi hắn và Triệu Thanh Tầm thân mật phóng túng trước mắt nàng như thế, nàng cũng không buồn liếc lấy hắn nửa ánh nhìn.
Hắn biết nàng đã đổi khác. Hắn thích dáng vẻ hiện tại của nàng — chói sáng, sắc sảo, như biến thành một người hoàn toàn mới.
Nhưng hắn cũng sợ — sợ một Thẩm Thù Ngọc như vậy thật sự sẽ buông bỏ hắn.
Lòng hắn hoang mang, luống cuống, không biết nên làm sao.
Đến khi chợt nghĩ tới chiếc xe ngựa kia, hắn quay đầu lại nhìn — nhưng chỉ thấy một khoảng trống không.
Tựa như… đã bỏ lỡ điều gì đó.
Nhưng hắn không tin.
Một người như Thẩm Thù Ngọc, từng lún sâu trong vũng bùn thế tục ấy, chẳng phải vẫn luôn bám víu lấy hắn như cọng rơm cứu mạng sao?
Nhiếp Chính vương?
Một kẻ có thể giành lấy cả ngôi vị hoàng đế từ tay nhị biểu ca và cô mẫu của mình, sao có thể là người lương thiện?
Muốn làm anh hùng của Thẩm Thù Ngọc?
Hắn ta đâu có cái tâm tốt đẹp đến thế.
Chẳng qua vì A Chu từng cứu hắn một mạng, nên mới cầu xin hắn đưa nàng một đoạn đường mà thôi. Vậy mà nàng liền chớp lấy thời cơ, suýt nữa khiến hắn mất mặt.
Nghĩ đến đó, Tạ Thừa Phong bỗng dưng lại thấy nhẹ nhõm.
Nàng còn biết giở chiêu, còn biết đấu đá tâm kế, chứng tỏ vẫn còn để tâm tới hắn.
Suy cho cùng… cũng chỉ là một nữ nhân, giận dỗi vài câu rồi cũng chẳng làm nên sóng gió gì. Cuối cùng chẳng phải vẫn đang cố gắng lấy lòng hắn đó sao?
Giờ Triệu Thanh Tầm cũng vì nàng mà khóc rồi, cơn giận hẳn cũng nguôi rồi chứ?
Chỉ cần nàng không ầm ĩ, chịu nhún nhường để Triệu Thanh Tầm vào cửa, hắn… cũng miễn cưỡng bỏ qua mọi chuyện.
Một Thẩm Thù Ngọc như thế, khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Nghĩ đến gương mặt nàng đỏ ửng, mái tóc rối loạn, lòng hắn bỗng dâng lên một luồng nhiệt khó hiểu, khiến hô hấp trở nên nặng nề.
Hắn bỏ lại Triệu Thanh Tầm đang líu ríu sau lưng, sải bước đi thẳng về phía chính viện.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
…
Khi Tạ Thừa Phong bước vào chính viện, ta vừa gỡ xuống mấy chiếc trâm vòng còn sót lại trên tóc.
Ngụy Chiêu Hành không thích sự lòe loẹt.
Hắn đã thấy quá nhiều hào hoa phú quý, từng gặp không ít mỹ nhân khuynh thành. Nếu ta mà mang cả đầu châu ngọc phấn son đến trước mặt hắn, ắt sẽ khác xa với bóng hình bạch nguyệt quang nghèo khó kia — đến một ánh mắt của hắn ta còn chẳng lọt vào được.
Tạ Thừa Phong đứng sau lưng ta, qua gương đồng, ta thấy rõ nét dịu lại trong đôi mày mắt hắn.
“Trong phòng có mùi thuốc, phải chăng thân thể không khoẻ?”
Hắn hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt, thần sắc như thường.
Cách đây chỉ một khắc, trước cổng phủ còn đang giương cung bạt kiếm với ta, hắn cũng đã hơn một năm không bước chân vào chính viện. Vậy mà giờ, đối mặt lại thản nhiên, chẳng để lộ lấy nửa vết nứt rạn nào.
Hắn đã nhượng bộ, và mọi người đều nhìn thấy điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chat-tay-nhau/chuong-8.html.]
Quản sự trong viện còn mừng rỡ sai người đun nước trải giường, lén lút thắp cả hương dẫn tình.
Bọn họ âm thầm vui mừng, cho rằng vị phu nhân đã trông coi chính viện suốt hai năm trời rốt cuộc cũng sắp được ‘lên hương’ rồi.
Ta nhìn gương mặt trong gương đồng, bật cười khẽ:
“Cung nữ chăn ngựa kia b.ắ.n một tên làm tổn thương gân cốt, nếu không uống đủ thuốc, chỉ sợ sau này sẽ để lại di chứng.”
Tạ Thừa Phong giật mình ngẩng lên, ánh mắt trong gương giao thẳng với ta.
Hắn đã từng nổi giận, nhưng chưa từng quan tâm sống c.h.ế.t của ta.
Lời hắn từng nói còn vang trong tai — “Hầu phủ này mời không nổi thái y nào chắc? Ta đâu phải thái y, gọi ta thì làm được gì?”
Có lẽ là chột dạ, ánh mắt ấy cuối cùng cũng lảng đi chỗ khác.
Là đến tận nửa tháng trước, khi cung nữ chăn ngựa kia bị c.h.é.m đầu bêu xác giữa chợ, hắn mới biết được chân tướng sự việc.
Không phải là không có ai muốn nói rõ với hắn, chỉ là mỗi lần nghe đến cái tên “Thẩm Thù Ngọc”, hắn liền không chút nể tình mà cắt lời, đầy chán ghét.
Thế nhưng… biết được chân tướng thì có ích gì?
Cùng lắm, hắn chỉ sai người đưa đến một hộp son phấn và vài món trang sức, xem như lời xin lỗi bù đắp, lặng lẽ ép ta phải mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện.
Kẻ ngồi cao luôn là như thế — chỉ cần ban cho chút ân huệ từ kẽ tay, là đòi người khác phải dập đầu cảm kích.
Nữ nhân bên ngoài của hắn thì luôn có nỗi khổ “khó tránh”, nên ta phải nhẫn nhịn bao dung.
Vậy thì nam nhân phía sau ta, chỉ cần có quyền thế cao hơn hắn — hắn liền phải cúi đầu khuất phục?
Thấy ta hồi lâu không đáp, hắn bèn ngẩng cằm lên, giang hai tay ra như thể mình đã nhượng bộ đến mức không thể nhượng hơn:
“Hôm nay ta sẽ ngủ lại chính viện.”
Ý là muốn ta hầu hắn cởi áo, trải giường.
Ta quay đầu nhìn hắn, cười nhạt đầy mỉa mai:
“Ngươi định dùng cái miệng vừa bị nàng ta cắn đến rớm m.á.u để hôn ta sao? Bẩn biết mấy.”
Hắn theo phản xạ đưa tay chạm lên vết thương trên môi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền sực tỉnh, trừng mắt nhìn ta:
“Thẩm Thù Ngọc! Không có nam nhân nào phải giữ tiết vì nữ nhân cả. Ta đã có thể khiến hậu viện nhà họ Tạ chỉ có một mình ngươi, thì đó đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.”
“Bao nhiêu người ngoài cười nhạo ta sợ vợ, cười nhạo ta vì một lời thề thuở thiếu niên mà tự trói mình, cười ta vì ngươi mà đánh mất phong độ. Vậy ngươi còn muốn gì nữa?”
“Nếu là phụ thân ngươi, nếu là A đệ của ngươi, ngươi có bắt bọn họ phải giữ mình vì nữ nhân như ngươi bắt ta không? Thẩm Thù Ngọc, đời này vốn là vậy. Ngươi nghĩ không thông, thì cứ từ từ mà nghĩ. Ba năm, năm năm, mười năm — sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tỉnh ra.”
Không rõ là lần thứ bao nhiêu, hắn lại nổi giận đùng đùng rời khỏi viện của ta, một đường thẳng đến tiểu viện ngoài phủ.
Nhũ mẫu bưng chậu nước đi vào, nhìn thấy ta một mình trơ trọi trong phòng, nụ cười nơi khóe môi cũng đông cứng lại.
Bà khẽ lau khóe mắt, cố ép mình cười:
“Phải phải, phu nhân còn chưa khỏi hẳn vết thương mà…”
“Là thương thế chưa lành…”
“Hay là — tình nghĩa phu thê này… đã thối rữa từ lâu rồi?