NẮM CHẶT TAY NHAU - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-02 18:49:22
Lượt xem: 1,046
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta như cá khát nước, cuối cùng đã tìm được hồ xuân thuộc về chính mình.
Chủ động ghé môi lên đôi môi mỏng của hắn, tay ta nắm lấy ngón tay kia, nhẹ nhàng kéo xuống.
Trường bào rơi xuống, ta thoát khỏi mọi ràng buộc của thế tục, cũng như một con tuấn mã tự do tung hoành nơi thảo nguyên bao la thuộc về chính mình.
Sự điên cuồng buông thả, kích thích bị đánh cắp, khoái cảm của báo thù — tất cả mang đến cho ta một trải nghiệm chưa từng có.
Thì ra, sự “buông thả” mà năm xưa Tạ Thừa Phong luôn đắm chìm, lại… sảng khoái đến thế.
Ngay lúc ấy, ngoài trà lâu, Tạ Thừa Phong đang ngồi trên ngựa cao, trong lòng ôm chặt lấy Triệu Thanh Tầm đang cười tươi như hoa tháng Ba. Hắn bất chợt nhìn thấy ta bước ra từ phía cửa, mày liền khẽ nhíu lại, đè thấp giọng cảnh cáo:
“Chuyến du xuân hôm nay là ta sớm đã hứa với Thanh Tầm rồi, giữa chốn đông người, chớ gây chuyện.”
Lần trước ân ái thắm thiết trước cổng Hầu phủ, ngay hôm sau đã khiến Tạ Thừa Phong cùng một đám huynh đệ bị cả loạt tấu chương buộc tội dội xuống đầu, bị Thánh thượng cấm túc nửa tháng, phạt bổng lộc một năm.
Tạ phu nhân phải đích thân đi khắp nơi xin lỗi các nhà quyền quý, bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, tức đến mức ngã bệnh nặng.
Hắn rốt cuộc cũng biết thu liễm lại, sợ ta giữa nơi công cộng lại khiến hắn bị dính thêm tội danh.
Thế nhưng ta chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Lại bị Triệu Thanh Tầm gọi giật lại:
“Tỷ tỷ làm gì phải thế, chiêu lấy thiệt mình để tổn người ba phần như vậy, chẳng phải quá độc ác sao? Hầu phủ gặp hoạ, mặt mũi nhà họ Thẩm của tỷ tỷ sẽ đẹp hơn được chắc? Cái gọi là môi hở răng lạnh, hy vọng tỷ tỷ vì chính mình mà đừng làm chuyện hồ đồ nữa.”
Nàng ta khẽ rúc vào lòng Tạ Thừa Phong, rưng rưng nước mắt, dịu dàng yếu đuối nói:
“Các huynh ấy chỉ xem muội như muội muội mà yêu thương thôi, đến cả Thừa Phong ca ca cũng vì lỡ thua một canh bạc nên mới buộc phải chăm sóc muội như vậy.”
“Tỷ tỷ là người có khí độ, lẽ nào lại vì chuyện nhỏ như vậy mà chặn đường chúng ta…”
Ngay lúc ấy, Nhiếp chính vương tay cầm bùa hộ thân của ta bước đến, đưa cho ta cây dù rơi lại sau lưng.
Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Triệu Thanh Tầm chợt cứng đờ.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tạ Thừa Phong, ta thản nhiên nói:
“Sợ bẩn mắt mình, ta sẽ không chắn đường các ngươi đâu.”
Ta quay lưng rời đi, để lại trong lòng Tạ Thừa Phong một bụng nghi ngờ.
Giống như khi hắn xưa kia qua đêm không về, ta phải đoán xem hắn ở cùng ai, đã làm chuyện gì.
Thì ra, một câu khiến người ta khổ sở dằn vặt, khi nói ra lại dễ dàng đến thế.
Cửa chính viện bị người ta đá văng ra.
Tạ Thừa Phong tức giận xông vào, chất vấn ta:
“Vì sao ngươi lại ở bên hắn? Ngươi rõ ràng biết hắn và nhị biểu ca cùng cô mẫu ta bất hoà, vì sao còn thân thiết với hắn như vậy? Còn nữa, lá bùa hộ thân ngươi vẫn luôn mang theo bên người, vì sao lại nằm trong tay hắn? Rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì?”
Hắn hốt hoảng thất thố, rõ ràng là vừa vội vã từ đoàn du xuân quay về. Chắc người muội muội thân thiết kia lại vừa khóc lóc sướt mướt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chat-tay-nhau/chuong-10.html.]
Ta bắt chước dáng vẻ ung dung điềm nhiên thuở trước của hắn, chậm rãi lên tiếng:
“Sao ngươi cứ như mấy mụ đàn bà chanh chua vậy, hỏi mãi không thôi? Chẳng lẽ đã bái đường thành thân thì biến thành con ch.ó bị xích ở trong viện, ngay cả tự do kết giao cũng không có à?”
Thân hình hắn hơi khựng lại, nhớ ra đây chính là câu mà năm xưa hắn từng lạnh lùng ném vào mặt ta mỗi khi hắn qua đêm bên ngoài.
Hắn nghẹn lời, mãi lâu sau mới cố gắng cất tiếng:
“Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại ở cùng hắn, vì sao lại đem lá bùa ấy cho hắn.”
Ta nhấp một ngụm trà, dư vị ngọt thanh lan tận tim phổi, thong thả đáp:
“Trà lâu mở cửa buôn bán, đón khách tứ phương, ngài ấy có thể tới, sao ta lại không thể? Còn bùa hộ thân ấy… một lá bùa thôi mà, không bảo vệ nổi tay ta, cũng chẳng che được đường ta đi, vứt đi thì sao? Lẽ nào ngươi keo kiệt đến mức thứ đồ không đáng tiền như vậy cũng tiếc à?”
“Nếu nhỏ nhen đến mức ấy, chỉ muốn trói phu nhân bên giường mình, ngươi không sợ thiên hạ cười cho thối mặt à?”
Tạ Thừa Phong bị chính những lời mình từng nói chặn họng, không thốt nên lời.
Nói năng mập mờ, lật ngược trắng đen – ta học y chang hắn, mà học cũng rất giống.
Hắn đứng hồi lâu, mới khó khăn mở lời:
“Nàng thật sự thay đổi rồi sao… đến cả ta cũng không để tâm nữa sao?”
Tay ta đang luyện viết hơi khựng lại – như thể vừa nghe phải chuyện cười.
Chẳng lẽ hắn cho rằng, hắn ba lần bốn lượt phụ bạc, moi t.i.m móc phổi ta ra, mà ta vẫn phải yêu hắn tha thiết, thuỷ chung không đổi?
Cảm giác tê dại sau sự cuồng nhiệt đêm qua còn âm ỉ nơi thắt lưng – thứ ta nhớ đến lại là hơi thở khàn khàn đầy mê hoặc của Ngụy Chiêu Hành khi còn vụng về chiều chuộng ta.
Lồng n.g.ự.c hắn vững chãi, cánh tay rắn rỏi, ngay cả vòng eo cũng vừa vặn mạnh mẽ… là thứ bá đạo và cường thế mà Tạ Thừa Phong chẳng thể nào so sánh được.
Lúc tâm trí ta bắt đầu phiêu dạt, mặt cũng dần nóng bừng lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy gương mặt đáng ghét kia của Tạ Thừa Phong.
Ta liền buông một câu:
“Mẫu thân ngươi đã chọn một người trong chi thứ họ Thôi ở đất Thanh Hà làm bình thê cho ngươi. Đến lúc đó, cứ rước cả Triệu Thanh Tầm vào đi.”
Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta nữa – ta đương nhiên sẵn sàng tác thành.
Tạ Thừa Phong khựng người, sắc mặt u ám khó dò.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nàng…”
“Ta đã cho ngươi toại nguyện, cũng cho mẫu thân ngươi được toại nguyện, ngươi không vui sao?”
Hắn cúi mắt, giọng khẽ:
“Nhưng nàng… vốn không phải như thế này.”
“Con người ai mà chẳng thay đổi, chẳng phải thế tử cũng vậy sao? Cái dáng vẻ ‘ngày xưa’ ấy à… có lẽ đều là ngốc nghếch thôi.”