Ta rất hài lòng với cục diện hiện tại.
Không bao lâu nữa, nơi này ắt sẽ muôn phần náo nhiệt.
“Chư vị tỷ muội đều là người của hoàng thượng, từ nay về sau, phải hết lòng hết dạ vì hoàng thượng, thay hoàng gia khai chi tán diệp.”
Giọng ta mềm nhẹ, không hề có chút uy nghiêm.
Ấy là ta cố tình.
Ta càng yếu đuối, kẻ địch càng dễ sinh ngạo mạn. Mà kẻ ngạo mạn… càng dễ đối phó.
Mấy vị phi tần nhìn nhau, quả nhiên Tư Mã Yến khẽ hừ một tiếng, chẳng hề để bản cung là hoàng hậu vào mắt.
Ôn Tiệp dư nãy giờ vẫn im lặng, song nhiều lần đưa mắt nhìn ta. Ta vờ ngây thơ:
“Nghe nói Tiệp dư năm nay mười bảy? Bản cung trông, giống như mười tám, mười chín vậy.”
Ôn Tiệp dư tuy dung mạo hơn người, nhưng thực sự lớn hơn ta mấy tuổi, vốn là tẩu tẩu của hoàng đế. Khi còn là thái tử, hoàng đế là hoàng tử thứ tư trong số các vương tử.
Hồng nhan dễ tàn, nàng không lẽ nghĩ, chỉ dựa vào chút cảm tình năm xưa của hoàng đế, mà có thể giành thắng lợi cuối cùng sao?
Sắc mặt Ôn Tiệp dư lập tức thay đổi.
Người biết chuyện như Ngụy Quý tần chỉ nhếch môi cười nhạt.
Ôn Tiệp dư siết chặt khăn gấm trong tay, ngoài mặt vẫn khiêm nhường:
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, thiếp thân mới vừa cập kê năm ngoái, nay dĩ nhiên chỉ mới mười bảy.”
07
Ngụy Quý tần bỗng khẽ cười khẩy một tiếng.
Nàng tuy biết thân phận thật sự của Ôn Tiệp dư, nhưng cũng rõ ràng rằng—trừ hoàng đế ra, chẳng ai có thể lật trời đổi đất được. Bởi thế, nàng không thể vạch trần Ôn Tiệp dư, cũng không dám vạch trần.
Ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhắc lại chuyện xưa giữa hoàng thượng và A tỷ, phát huy hết tài kể chuyện được luyện từ những thoại bản thuở nhỏ, đem A tỷ miêu tả thành tình yêu cả đời của hoàng đế.
Sắc mặt Ôn Tiệp dư càng thêm khó coi.
Các phi tần khác, tự nhiên sẽ không đi so bì với một người đã khuất.
Nhưng Ôn Tiệp dư thì khác.
Nàng đã cùng hoàng đế dây dưa mờ ám từ lâu, thứ nàng muốn, chẳng phải chỉ là vinh hoa phú quý… mà là trái tim hoàng đế.
Nhưng…
Một kẻ như hoàng đế, làm gì có chân tâm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-noi-thanh-hoan/6.html.]
Ôn Tiệp dư tuy dung nhan xuất chúng, nhưng hậu cung này, thiếu gì mỹ nhân? Như hoa viên thượng uyển, lớp này tàn, lớp khác nở.
Huống chi, Ôn Tiệp dư biết được bí mật lớn nhất của hoàng đế—một điều mà hắn chẳng muốn ai nhắc tới.
Bọn họ tự cho rằng, mình là đôi uyên ương khốn khổ, nên mới thấy mối tình này đáng quý.
Nhưng chỉ cần mâu thuẫn ngày một chất chồng, nghi kỵ chẳng ngừng sinh ra—giữa hai người tất sẽ rạn nứt.
Ôn Tiệp dư, quả nhiên là nữ nhân được hoàng đế dùng hết tâm tư để giữ lại bên mình. Hắn muốn bảo vệ nàng, nên ban đầu không ban cho nàng bất kỳ sủng ái nào.
Hôm ấy, hoàng đế lại đến cung Vị Ương, còn đích thân mang theo điểm tâm từ ngoài cung vào, tỏ ra sủng ái vô cùng:
“Hoàng hậu, trẫm nhớ nàng thích nhất là vị vịt hoa quế của quán Trân Tuệ Phường ở thành Nam, trẫm sai người mua về, nàng ăn khi còn nóng đi.”
Ta cười mãn nguyện, ăn đến miệng bóng mỡ, chẳng màng hình tượng.
Cứ như thể, trước mặt hoàng đế, ta đã hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị, chẳng còn gì giấu giếm.
Ta nhân tiện nhắc đến Dao mỹ nhân, nói:
“Hoàng thượng, Dao mỹ nhân ấy đúng là một người đẹp không ai sánh bằng, nhất là cái eo ấy, mảnh như tơ, thần thiếp nhìn cũng thấy yêu thích.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hoàng đế bị ta nói cho bật cười:
“Tiểu nha đầu nàng, vẫn là tâm tính trẻ con.”
Chỉ một câu nói của ta, đêm đó hoàng đế liền bắt đầu lật thẻ bài, triệu thị tẩm những phi tần mới vào cung.
Hắn thuận theo ý ta, chọn ngay Dao mỹ nhân.
Lúc hắn rời đi, ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám theo sau—Tiểu Lâm Tử, con nuôi của đại thái giám chấp bút bên cạnh hoàng đế, cũng là ám tử do phụ thân ta sắp đặt.
Tiểu Lâm Tử hiểu rõ ý ta.
Ta lệnh cho người lén đưa cho hắn một loại hương kích tình.
Tất nhiên, thứ hương này không phải loại tầm thường, mà là mỹ dược được mua từ Tây Vực với giá cao ngất. Chỉ cần xử lý sạch sẽ sau khi dùng, sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Ta muốn để hoàng đế mất khống chế trên người Dao mỹ nhân, để hắn nếm trải cảm giác thân tâm sa đọa, để đến khi thực sự quay về sủng ái người trong lòng, chỉ cảm thấy… vô vị nhạt nhẽo.
Đêm dần buông.
Không lâu sau, người của ta đến truyền tin:
“Bẩm nương nương, hoàng thượng và Dao mỹ nhân đã an giấc.”
Ta mỉm cười, ôm tiểu hoàng tử vào lòng trêu đùa:
“Minh Diệu à, con là cốt nhục của A tỷ, di nhất định sẽ thay con giành lấy tất cả.”
A tỷ, nàng chắc hẳn chưa từng an lòng vì đứa trẻ này.
Ta hiểu nàng.
Dù cho đứa bé này mang dòng m.á.u hoàng thất, nhưng cũng là cốt nhục từ thân thể nàng rơi xuống.