Lần này nàng khiến hoàng đế lao tâm khổ tứ, vướng vào vô số phiền toái, vậy mà dù có thai, hoàng thượng cũng chưa từng đích thân đến thăm một lần.
Huống chi, nay toàn kinh thành đều biết, nàng ta chính là Nhị hoàng tử phi, từng là tẩu tẩu của hoàng đế.
Sự tồn tại của nàng, đã không còn là một mối tình vụng trộm, mà là vết nhơ khắc trên cột nhục nhã.
Nhưng có lẽ chính hoàng thượng cũng không ý thức được một điều—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn chưa từng thật lòng yêu Ôn Tiệp Dư.
Nói đúng hơn, hắn chẳng yêu ai cả.
Hắn chỉ yêu chính bản thân mình.
16
Ngày hôm ấy, Tiểu Lâm Tử, người thân cận bên cạnh hoàng thượng, đến truyền lời.
Hắn vốn là tai mắt của Tể tướng phủ, bước vào liền cung kính khom lưng, mỉm cười nói:
“Hoàng hậu nương nương, không lâu trước, Ôn Tiệp Dư mạo phạm Đức phi, hiện đang bị phạt quỳ ở Hoa Dương môn. Hoàng thượng nói, chuyện hậu cung vẫn nên để nương nương người ra mặt xử lý thì hơn.”
Ta không khỏi bật cười lạnh lẽo.
Ý của hoàng thượng là muốn ta ra tay cứu Ôn Tiệp Dư.
Chính hắn không muốn tự mình nhúng tay, càng không muốn đắc tội Tư Mã gia, nhưng lại muốn bảo vệ người trong lòng.
Vậy nên, chỉ có thể đẩy ta ra làm người hòa giải.
Nhưng nếu ta ra mặt, ắt sẽ phải đắc tội với Tư Mã Yến.
Hoàng thượng quả thật khéo đào hố cho ta nhảy.
Khiến ta dù không muốn, cũng phải ra mặt.
Ta thong thả uống vài ngụm hoa trà, rồi mới chậm rãi đứng dậy, hướng Hoa Dương môn mà đi.
Trời nắng như thiêu như đốt, Ôn Tiệp Dư đang quỳ trên nền đá, y phục phấn hồng nhạt, búi tóc vấn cao kiểu vân vân, cả người thoạt nhìn tựa như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng nhìn kỹ lại, trên mặt nàng ta in rõ dấu bàn tay đỏ ửng.
Quả nhiên, Tư Mã Yến không phải người dễ đối phó.
Có nàng ta như một lưỡi d.a.o sắc, một lòng chĩa về phía Ôn Tiệp Dư, cũng khiến ta bớt đi phần lo lắng.
Ta đứng cao nhìn xuống Ôn Tiệp Dư, trong đầu lại hiện lên bóng hình A tỷ đáng thương, người từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ bị hoàng đế và Ôn Tiệp Dư lợi dụng.
A tỷ chếc thảm như vậy, còn họ thì dựa vào cái gì mà hưởng vinh hoa phú quý?!
Ta im lặng hồi lâu, rồi cố ý hỏi cung nữ nguyên cớ, sau đó mới ra lệnh cho Ôn Tiệp Dư được đứng dậy.
Nàng ta cúi thấp mắt, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự căm hận và chán ghét nơi đáy lòng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-noi-thanh-hoan/14.html.]
Nàng hận ta chiếm lấy vị trí hoàng hậu.
Cũng hận cả A tỷ của ta.
Ta lạnh nhạt mở lời:
“Về tẩm cung nghỉ ngơi cho tốt đi. Dù sao cũng là đang mang long thai. Dạo này chớ đến gặp hoàng thượng, tránh lại khiến Đức phi phật lòng. Bổn cung sẽ lệnh cho Nội Vụ phủ rút bảng xanh của muội lại.”
(Hàm ý chính là: từ nay miễn hầu hạ hoàng thượng.)
Ôn Tiệp Dư mím môi, đầu ngón tay siết chặt khăn tay, nhưng cũng chỉ có thể răm rắp tuân theo.
“Dạ, thần thiếp lĩnh chỉ.”
Nàng ta không cam lòng, nhưng chắc chắn đang nhẫn nhục chờ thời.
Sau khi Ôn Tiệp Dư rời đi, Đức phi Tư Mã Yến liền tìm đến gặp ta.
Nàng ta nổi giận đùng đùng, vốn dĩ đã quen kiêu căng ngạo mạn, lại lớn tuổi hơn ta, nửa phần cũng chẳng xem ta là hoàng hậu ra gì.
Tự tiện ngồi xuống, đôi mắt phượng xếch lên, cất giọng gay gắt:
“Hoàng hậu, người thật không nên quản chuyện bao đồng! Người đã biết rõ, Ôn Tiệp Dư chính là Nhị hoàng tử phi! Nàng ta và hoàng thượng tất đã tư tình từ trước, lại còn đoạt đi phu quân của A tỷ người.
Người vì sao còn bảo vệ nàng ta?!”
“Bên ngoài ai ai cũng đồn rằng, hoàng thượng từ lâu đã thầm mến tẩu tẩu, giờ nếu để Ôn Tiệp Dư sinh hạ long thai, chúng ta còn có ngày yên ổn sao?!”
“Nàng ta hại chếc con của thiếp, thiếp tuyệt đối không thể tha cho nàng ta!”
Tư Mã Yến lại bắt đầu nổi cơn tam bành.
Ta thì ra vẻ oán oán than than:
“Đức phi, không giấu gì muội, bổn cung làm hoàng hậu cũng như giẫm trên băng mỏng.
Trong lòng hoàng thượng rốt cuộc có ai, người sáng suốt đều nhìn ra được.
Vừa rồi, chính là hoàng thượng phái người đến truyền ý, bảo bổn cung phải ra mặt gặp Ôn Tiệp Dư.”
Ta nói lấp lửng, đủ để kích thêm ngọn lửa căm hờn trong lòng Tư Mã Yến đối với Ôn Tiệp Dư.
Quả nhiên, sắc mặt Tư Mã Yến âm trầm, rồi một trận gió lửa mà rời khỏi cung của ta.
Ta nghĩ, chẳng bao lâu nữa, nàng ta sẽ bắt đầu oán cả hoàng đế.
17
Hoàng thượng bảo vệ Ôn Tiệp Dư vô cùng chu đáo.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, ta liền tìm được cơ hội.
Dao Chiêu Dung đến trước mặt ta, quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta cứu lấy mẫu thân ruột:
"Hoàng hậu nương nương! Thiếp thân thật sự không còn biết trông cậy vào ai nữa! Mẫu thân thiếp tuy xuất thân từ chốn thanh lâu thương gia, nhưng chưa từng làm điều ác độc, tuyệt đối không thể ra tay hại chếc thứ tử! Phụ thân thiếp nhất định đã bị thiếp thất mê hoặc!"