Theo lý, giờ đây hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, hắn nên thấy vui mừng mới đúng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Ôn Tiệp Dư cũng giống như bao nữ nhân khác, vì muốn được sủng ái mà tính toán đủ điều, trong lòng hoàng đế chỉ thấy chán nản.
Dẫu vậy, hoàng đế vẫn thuận theo ý nàng.
Dù sao, Ôn Tiệp Dư vẫn là người con gái hắn từng đem lòng yêu từ thuở thiếu thời.
Năm đó, khi Ôn Tiệp Dư còn là đích nữ của phủ họ Sở, sau khi gả cho Nhị hoàng tử, hắn từng đố kỵ đến phát điên. Nhưng vì đại cục, vì vương quyền, hắn chỉ có thể cưới đích nữ phủ Tướng Quốc và buộc tất cả mọi người tin rằng hắn thật sự si mê nàng ấy.
Không ít lần khi đang mây mưa, hắn suýt chút đã gọi ra tên người trong lòng.
“Hoàng thượng, thiếp còn tưởng… người đã quên mất thiếp rồi.”
Lời của Ôn Tiệp Dư kéo hoàng đế trở về thực tại.
Hai người đã bước vào nội điện.
Ôn Tiệp Dư không do dự, trực tiếp đẩy hoàng đế lên giường.
Hoàng đế khẽ cau mày.
Sao thế này?
Người trong lòng không muốn cùng hắn tâm tình đôi chút hay sao?
Thấy hoàng đế có vẻ không hứng thú, Ôn Tiệp Dư liền đổi cách, bắt đầu tỏ ra yếu đuối, rưng rưng lệ, dốc hết nỗi uất ức trong lòng ra.
Hoàng đế thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng đối diện với người trong lòng, vẫn dịu giọng dỗ dành đôi ba câu:
“Chờ triều chính ổn định, trẫm sẽ không sủng hạnh mấy phi tần kia nữa. Hiện tại, tất cả những gì trẫm làm, đều là để bảo vệ nàng. Tương lai, nàng sẽ sinh cho trẫm một hoàng tử. Con của nàng, mới xứng làm Thái tử của trẫm.”
Mẫu thân của Thái tử, đương nhiên sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Ôn Tiệp Dư rốt cuộc cũng được dỗ dành ổn thỏa.
Nàng bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai khoác lên mình phượng bào, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, thế là càng thêm mê đắm, càng ra sức chiều chuộng.
Ôn Tiệp Dư đầy chân tình và si mê. Dù gì đi nữa, hoàng đế là người có thể mang đến cho nàng vinh hoa phú quý. Cái gọi là “chân tình” của nàng, bên trong còn pha lẫn nhiều thứ khác.
Ôn Tiệp Dư chìm đắm trong ảo mộng, không hề nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trên nét mặt hoàng đế.
Một lúc lâu sau, Ôn Tiệp Dư ngủ thiếp đi trong thỏa mãn.
Còn hoàng đế… lại trằn trọc không thể nào chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-noi-thanh-hoan/11.html.]
Hắn nhìn người trong mộng đang nằm bên cạnh, cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, như thể vẫn thiếu một thứ gì đó.
Dù đang ôm người trong lòng, nhưng vì chưa được thỏa mãn, hắn vẫn không xua tan được cảm giác bức bối trong lòng.
Trong đầu hoàng đế không ngừng hiện lên hình ảnh eo thon như rắn nước của Dao Chiêu Dung, vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ của Sở Tuệ Nhan, thậm chí đến cả Chu Tần – nữ nhi của một võ tướng, cũng mang theo một hương vị rất riêng...
Nhưng người mà hắn từng ngày đêm mong nhớ, giờ đây lại khiến hắn không sao lấy lại được tinh thần.
Ngay cả hoàng đế cũng không thể hiểu nổi mình nữa.
13
Tin tức Ôn Tiệp Dư được sủng hạnh, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai ta.
Lục Châu nay đã lanh lợi hơn trước, mỉm cười nói:
“Hoàng hậu nương nương, nay trong hậu cung này, chỉ có mỗi cung của chúng ta và cung của Ôn Tiệp Dư là không có hương xuân dược. Không trách được Hoàng thượng sáng nay lại dậy sớm như vậy.”
Ta khẽ cười, đưa mắt ra hiệu cho Lục Châu, rồi phân phó:
“Ôn Tiệp Dư hầu hạ có công, bảo Nội Vụ phủ đưa ít son phấn hảo hạng sang ban thưởng.”
Hoàng thượng mới đăng cơ chưa lâu, căn cơ chưa vững, vẫn phải khổ tâm bày mưu tính kế để bảo vệ người trong lòng.
Cho nên, chi dùng của Ôn Tiệp Dư luôn hết sức đạm bạc.
Đồ do Nội Vụ phủ đưa tới, nàng ắt sẽ nhận dùng.
Rất nhanh, tin tức tốt từ chỗ Tư Mã Yến cũng đã truyền tới.
Nàng đã hoài thai.
Cũng không uổng công ta ngày ngày sai người lặng lẽ cho nàng dùng thuốc trợ thai.
Tư Mã Yến vốn xuất thân tôn quý, khi ngự y chuẩn đoán nàng có thai, lập tức được tăng cấp chi tiêu, thậm chí còn có vẻ cao quý hơn cả ta – một vị hoàng hậu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Từ nhỏ đã được nuông chiều, nàng sớm đã kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung.
Huống chi, Tư Mã Yến vốn là kẻ hồ đồ, ta cũng vừa hay lợi dụng được điểm này.
Người trong bóng tối đến báo tin, nói:
“Hoàng hậu nương nương, Tư Mã Tu nghi nói... nói người chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân. Nàng ta còn nói, tiểu hoàng tử giống Ân Nguyên hoàng hậu, tất sẽ không sống lâu. Nàng... nàng còn nói, sớm muộn gì cũng sẽ thay thế người, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Người đưa tin cúi đầu rạp đất, không dám ngẩng mặt nhìn ta, sợ ta tức giận.
Nhưng ta lại không giận chút nào.
Ngược lại, còn thầm cảm thấy may mắn vì Tư Mã Yến ngu xuẩn ngông cuồng đến thế.