NĂM ẤY, CUNG KHUYẾT KHÓA CHẶT NỖI THANH HOAN - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-07 23:28:05
Lượt xem: 3,706

GIỚI THIỆU:

 

Năm đích tỷ gả vào Đông cung, ta chỉ mới mười bốn tuổi.  

 

Tuy thân phận thứ nữ, nhưng chủ mẫu cùng đích tỷ chưa từng bạc đãi ta, trái lại còn yêu thương che chở ta hết mực.  

 

Ngay cả Thái tử tỷ phu cũng từng đùa rằng: “Sau này phải tìm cho Tiểu Kiều một vị lang quân thật tốt.”  

 

Hai tỷ muội Kiều gia, tỷ tỷ là Đại Kiều, ta là Tiểu Kiều.  

 

Hai tỷ muội dung mạo tương tự đến sáu phần.  

 

Song phúc hữu hạn, họa đã ập đến, đích tỷ bị hại, khó sinh mà mất, chỉ để lại một đứa trẻ.  

 

Không lâu sau, Thái tử đăng cơ xưng đế.  

 

Để chăm sóc tiểu hoàng tử, tân đế đưa ta nhập cung làm hậu.  

 

Người người đều nói, ta là thế thân của tỷ tỷ nên mới được đế vương sủng ái.  

 

Thế nhưng thời khắc đích tỷ hấp hối, rõ ràng mấp máy môi nói với ta một chữ: “...Chạy.”

 

01

 

「...Chạy.」  

Lại là một đêm bừng tỉnh từ cơn mộng dữ.  

Đích tỷ đã rời đi nửa năm, nhưng cảnh tượng khi nàng lâm chung, vẫn thường xuyên xuất hiện trong mộng của ta.  

 

Khuôn mặt đích tỷ trắng bệch, nơi đáy mắt dâng lên nỗi lo lắng vô bờ.  

Nàng thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn đứa trẻ vừa chào đời, chỉ có thể yếu ớt nắm lấy ngón tay ta, cố kéo lại.  

 

Tựa hồ nàng muốn giao phó điều gì đó...  

 

Nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.  

 

Chỉ có thể mấp máy môi, nhấn rõ một chữ — “Chạy.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nàng muốn ta chạy gì?  

 

Lại phải chạy đi đâu?

 

Ta lớn lên dưới sự nuôi dạy của đích tỷ, từ thuở ấu thơ đã luôn nhìn nàng làm gương.  

 

Chúng ta ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, tỷ muội tình thâm.  

 

Chính thất phu nhân thường mỉm cười nói: “Hai đứa con gái, quả không hổ là tỷ muội ruột, tướng mạo lại tương tự nhau đến vậy.”  

 

Mẫu thân ta vốn là nha hoàn hồi môn của chủ mẫu, sau khi sinh ta chẳng bao lâu thì qua đời.  

 

Chủ mẫu đối với ta vô cùng yêu thương, y phục cơm ăn đều theo tiêu chuẩn của đích nữ.  

 

Sau khi đích tỷ mất, ta lâm bệnh nửa năm.

  

Người trong phủ đều khuyên ta nghĩ thông suốt.  

 

Thế nhưng ta vẫn nghĩ không ra.  

 

Trước mắt dường như luôn có một tầng sương mù mịt, khiến ta không tài nào nhìn rõ được thứ ẩn sau là gì.  

 

Chủ mẫu lại đến thăm ta.  

 

Đích tỷ mất rồi, ta trở thành chỗ gửi gắm duy nhất của bà. 

 

Hôm ấy, sắc mặt bà tiều tụy, trông như vừa khóc, vành mắt hoe đỏ. Trầm mặc hồi lâu, bà mới mở lời:  

 

“Hoàng thượng vừa đăng cơ, triều chính bề bộn, tạm thời không thể chăm nom tiểu hoàng tử. Hoàng thượng đã thương nghị cùng phụ thân con, muốn con vào cung trông nom tiểu hoàng tử. Con... có nguyện ý không?”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-noi-thanh-hoan/1.html.]

 

Chủ mẫu hỏi ý ta, nhưng trong lòng ta hiểu rõ —  

Một khi tân đế đã mở lời, phủ Tể tướng tất phải đưa người vào cung.  

 

Tiểu hoàng tử là huyết mạch tỷ tỷ để lại, mà hậu cung lại là chốn ăn thịt người không nhả xương...  

 

Ta, phải đích thân vào cung, tự tay chăm sóc nó.

 

Ta gật đầu.  

 

Song trên mặt chủ mẫu lại chẳng hiện ra vẻ vui mừng, chỉ thở dài:  

 

“Một bước vào cung, sâu tựa biển. Con nhất định không được... như tỷ tỷ con...  

Phải sống cho thật tốt. Năm nay con cũng chỉ mới mười lăm thôi mà.”  

 

Ta ôm lấy bà, vùi mặt vào cổ.  

 

Bà đã gầy đi nhiều, thân thể cũng tiều tụy không ít.

 

“Xin mẫu thân yên lòng, nữ nhi sẽ không để người mất thêm một đứa con gái nào nữa.”  

 

Trong lòng ta chất chứa quá nhiều điều chưa sáng tỏ.  

 

Ta phải tự mình điều tra rõ ràng, nếu không, cả đời này ta cũng chẳng thể an lòng.

 

Vài ngày sau, việc nhập cung đã được chuẩn bị chu tất.  

 

Lúc bước lên kiệu hoa tiến cung, ta đem miếng ngọc bội tỷ tỷ để lại, lặng lẽ cất vào trong ngực.  

 

A Tỷ...  

 

Lần này, muội đành trái lời tỷ vậy.  

 

Muội không những không chạy, mà còn phải đem thân nhập cuộc.

 

02

 

Tuy ta là vị hoàng hậu đầu tiên của tân đế, nhưng tỷ tỷ đã được truy phong làm “Ân Nguyên Hoàng hậu”.  

 

Nói đúng hơn, ta chỉ là kế hậu.  

 

Nữ nhân thiên hạ ai chẳng khát vọng trở thành hoàng hậu.  

Thế nhưng lòng ta lại chẳng hề lấy đó làm vui.  

 

Ta thà rằng đích tỷ vẫn còn sống, dù đời này ta chỉ gả cho một phu quân bình thường, cũng chẳng sao cả.

 

Trong nội điện, long phụng hỷ chúc rực cháy.  

 

Nơi đây là cung Vị Ương, vốn nên thuộc về đích tỷ của ta.  

 

Khi tân đế bước vào, trên người vương chút hương rượu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như xưa.  

 

Hắn vén khăn voan, ánh nhìn dành cho ta vẫn mang theo nét ôn hòa như thuở nào.  

 

Ta khẽ mỉm cười, khẽ gọi một tiếng: “Tỷ phu.”  

 

Trước kia, ta vẫn luôn gọi người như thế.  

 

Một tiếng “tỷ phu” khiến gương mặt đế vương thoáng hiện vẻ lúng túng.  

 

Hắn từng nói, sẽ tìm cho ta một vị lang quân thật tốt.

  

Hắn cũng từng nói, bản thân không có muội muội ruột, nên sẽ xem ta như muội muội ruột thịt của mình.  

 

Thế nhưng giờ đây, hắn lại cưới ta tiến cung, phong làm kế hậu.

 

Loading...