Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 212: Lòng ngay thẳng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:48:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê ho khan một tiếng, "Trịnh Quang Diệu tuy giống sinh ."
Ngọc Khê xong, Trịnh Mậu Nhiên nheo mắt , đả đoạn lời Ngọc Khê, "Không giống sinh ?"
Ngọc Khê hắng giọng, "Cái đó, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, khó tránh cũng lúc đột biến, rồng sinh chín con cũng các hữu bất đồng . Ý là, Trịnh Quang Diệu là đồ phế vật, nhưng đẻ mà, thấy sống thêm hai mươi mấy năm nữa thành vấn đề, thể bắt đầu từ em bé để bồi dưỡng nối nghiệp xuất sắc. Một đứa , cùng lắm thì cứ để Trịnh Quang Diệu đẻ thêm mấy đứa nữa, kiểu gì cũng đứa ."
Nhiễm Đặc trợ trợn mắt há hốc mồm, miệng há to, phản ứng đầu tiên là về phía ông chủ.
Khóe miệng Trịnh Mậu Nhiên cứng ngắc, "Đi ngoài."
Ngọc Khê vì hai đứa em trai cũng liều mạng, "Cái đó, đừng nổi giận, là thật đấy, Trịnh Quang Diệu."
Mặt Trịnh Mậu Nhiên đen , "Đi ngoài."
Ngọc Khê thấy, đúng là ông giận thật , trong lòng , tâm lý cũng . Cô đảo mắt, lẩm bẩm, "Được, , ngoài. Bất quá, Trịnh Quang Diệu thật sự giống sinh . Nhìn xem, xuất sắc bao. Năm đó mang , chừng, bà sớm đẩy xuống, bắt dưỡng lão ."
Nhiễm Đặc trợ cũng nên gì nữa, Trịnh Mậu Nhiên sắp xù râu trợn mắt .
Ngọc Khê lúc mới hài lòng mở cửa. Cô hài lòng nhất với câu cuối cùng, đại ý là cho ông , đừng tơ tưởng đến mấy đứa em trai, nhỡ chơi quá đà, chính dưỡng lão sớm thì !
Ngọc Khê tâm tình tệ mở cửa , nhưng khi đóng cửa , mắt cô về phía góc cua. Cái bóng nhoáng lên một cái , cô tuyệt đối nhầm. Đó là nữ thư ký trong phòng nghỉ nãy. Ngọc Khê đầu phòng nghỉ một cái, .
Lôi Âm thấy Ngọc Khê , trái tim đang treo ngược mới rơi xuống, "Không khó cô chứ!"
"Không , khó cái gì chứ, chỉ hỏi vài chuyện thôi."
Mấy Viên Viện thấy ánh mắt Ngọc Khê khác lạ, Viên Viện ghé sát hỏi, "Tiểu Khê, cô ông ngoại hời? Ông ngoại cô ở hội trường ?"
Ngọc Khê, "Nói đùa thôi."
Viên Viện , chuyển đề tài, "Thời gian còn sớm nữa, chúng trở về !"
Ngọc Khê, "Được."
Ngọc Khê và Lôi Âm trở về cửa hàng, mấy Viên Viện về trường học. Lôi Âm mới hỏi, "Lúc thi đấu, cô về kể, kể chuyện gì?"
Ngọc Khê giải quyết xong, cũng nhắc Trịnh Mậu Nhiên nữa, , "Cũng chuyện gì, chỉ là thấy Trịnh Mậu Nhiên thôi."
"Không là ."
Ngọc Khê kéo Lôi Âm, "Đi ăn cơm, Hà Duệ lọt top mười, ăn mừng ăn mừng."
Hà Duệ xua tay, "Không cần , đợi đoạt giải . về để nghiền ngẫm lời nhận xét của ban giám khảo, hy vọng ích cho thi đấu tiếp theo của ."
Ngọc Khê, "Vậy , ăn."
Hà Duệ gật đầu, "Ừm."
Ngọc Khê đối diện tìm chị họ, Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê xem trang trí, "Trang trí tệ chứ!"
Ngọc Khê hài lòng vô cùng, "Đâu chỉ tệ, chị họ vất vả ."
Chu Linh Linh, "Không vất vả, cuộc sống hiện tại của đặc biệt sức sống."
Ngọc Khê hỏi nhỏ, "Vậy tính toán khi nào kết hôn ?"
Chu Linh Linh đỏ mặt, "Chúng vội, nhà máy của Trần Trì quỹ đạo, cũng phấn đấu thêm hai năm nữa."
Ngọc Khê đột nhiên , "Thật sự để chúng đoán đúng , hai kết hôn còn đợi dài cổ đấy!"
Chu Linh Linh, "Hay nha, các cô ở lưng chúng !"
Ngọc Khê hắc hắc , "Ai bảo tiến độ hai quá chậm gì."
Chu Linh Linh, "Các cô thì nhanh đấy, kết hôn cho xem nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-212-long-ngay-thang.html.]
Ngọc Khê tìm ghế sô pha xuống, thoải mái, " thì lắm chứ, tiếc là nghiệp, hết cách!"
Chu Linh Linh ở đối diện, " mới phát hiện, cô cũng ghét cảnh chồng lắm đấy! Bây giờ thật , tự do tự tại, gia đình , sẽ phân tán ít sự tập trung."
Ngọc Khê, "Ý nghĩ của khác biệt với chị họ. thích gia đình, nhất là tổ ấm nhỏ của , sinh thêm mấy đứa con nữa, cuộc sống thật bao."
Chu Linh Linh, "Cô cũng ngượng ngùng gì hết, còn mấy đứa con nữa chứ."
Ngọc Khê chị họ đỏ mặt, "Chị họ thẹn thùng ."
Chu Linh Linh dậy, "Không để ý tới cô nữa, việc đây."
Ngọc Khê ghế sô pha, " thêm một hồi."
"Tùy cô."
Chu Linh Linh hậu viện , Ngọc Khê nhớ Niên Quân Mân, cũng Niên Quân Mân đang gì.
Trong đội, Niên Quân Mân huấn luyện trở về, khắp dơ hề hề. Lý Nham bên cạnh, "Anh xem, đối tượng, cuộc sống một chút cũng khó chịu. Giờ cũng thế nào nữa, suốt ngày chằm chằm lịch, chỉ hy vọng sớm nghỉ phép."
Niên Quân Mân hề lên tiếng, ngược bước chân nhanh hơn một ít.
Lý Nham đuổi theo, " đang chuyện với đấy, để ý tới ? tính , ngày nghỉ trả cho , hơn nữa những ngày tích lũy , thể ít ngày nghỉ đấy! Vừa nghĩ như , trong lòng đặc biệt phấn khích."
Niên Quân Mân mặt đen sì, "Mỗi ngày nhắc tới với vài là ngày nghỉ, ý tứ gì ?"
Lý Nham híp mắt, "Có ý tứ, đặc biệt ý tứ. So với ngày nghỉ như , thể tìm cân bằng chứ, ít nhất đếm ngày cũng khó chịu nữa."
Niên Quân Mân, "........Có ngày luyện tập , gặp ở sân huấn luyện nhé?"
Lý Nham híp mắt, "Được, hoạt động gân cốt, đỡ trở về đếm ngày nghỉ."
Niên Quân Mân, ".......Nhìn cái phần đồng sinh cộng t.ử nhiều năm như , thể tránh xa một chút ?"
"Không thể."
Niên Quân Mân co giật khóe miệng, "Cút."
Lý Nham đuổi theo, "Đánh c.h.ế.t là yêu, mắng là thương, mắng thêm vài câu ."
Niên Quân Mân, "......."
Đời , điều hối hận nhất chính là giới thiệu đối tượng! Nếu hai bọn đều đối tượng, thư tín ngừng, trong đội còn tưởng bọn là đồng tính đấy!
Niên Quân Mân nghĩ tới thấy nghẹn lòng, trở phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa , lúc mới coi là yên tĩnh.
nghĩ tới ngày nghỉ, mở cửa. Anh tìm Lý Nham đối luyện, đ.á.n.h c.h.ế.t cái tên nha đầu đó, cho cái tội miệng tiện.
Ngọc Khê đủ , còn khỏi cửa tiệm, Hà Giai Lệ ở cửa. Ngọc Khê suýt nữa nhận , Hà Giai Lệ ngày gặp, tiều tụy nhiều. Quần áo tươi sáng còn, giày cao gót cũng hề là giày cao gót nữa, cách ăn mặc trông già dặn hơn nhiều.
Cuộc sống của Hà Giai Lệ gì, đương nhiên cũng thành phần cố ý bán t.h.ả.m trong đó.
Ngọc Khê thu hồi tầm mắt, đôi mắt phớt lờ Hà Giai Lệ, trực tiếp bước qua.
Hà Giai Lệ thầm mắng trong lòng, cái nha đầu , đối với Lôi Tiếu còn đồng tình, nhưng ngơ bộ dạng t.h.ả.m hại của cô . Nếu cô lên tiếng, nha đầu c.h.ế.t tiệt nhất định sẽ coi như thấy cô . Cô điều chỉnh cảm xúc, "Tiểu Khê."
Ngọc Khê động đậy tai một chút, tốc độ ý tứ chậm một điểm nào. Đối với Hà Giai Lệ, cô thấy thích đối mặt nữa.
Hà Giai Lệ thể tin , nha đầu c.h.ế.t tiệt thật sự phớt lờ cô . Hy vọng trong lòng tan biến. Cô còn nghĩ đến việc bán thảm, giành đồng tình, đ.á.n.h thêm lá bài tình . Nha đầu tiền, cô thể sống cuộc sống .
Chứ như bây giờ, bà già giữ chặt tiền, cô bao giờ thể kiếm tiền riêng nữa. Sống quen cuộc sống tiền, giờ tiền, quá khó chịu.
Ngọc Khê trở tiệm, Lôi Âm : " đang định tìm cô đây, điện thoại nhà cô gọi tới."
--------------------