Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1124: Ngoại truyện (31)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 19:00:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vợ chồng Ngọc Khê bệnh viện kiểm tra nửa ngày, kết quả mang thai. Bác sĩ xác nhận xác nhận là do áp lực quá lớn, nghỉ ngơi , chỉ cần điều dưỡng .

"Em thực sự sợ là mang thai, mắt thấy dự án sắp bắt đầu , em là phụ trách chính còn khảo sát thực tế nữa."

Niên Quân Mân cảm thấy hai vợ chồng đúng là vất vả. Đứa nhỏ trong nhà ít, Canh Tâm thì tâm trí đặt kinh doanh, Ngọc Thanh còn tệ hơn, trực tiếp viện nghiên cứu, còn về Ngọc Chi, thằng bé đúng là tố chất kinh doanh nhưng khổ nỗi còn quá nhỏ.

"Ngoại công hôm nay gọi chúng về ăn cơm."

Ngọc Khê: "Được, sẵn tiện báo kết quả kiểm tra luôn, kẻ cả bố cứ trông ngóng."

Cuối cùng, món tủ mà Lôi Tiếu mang đến Ngọc Khê xách về nhà ngoại. Ngọc Khê giao thức ăn cho dì Ngô, phòng khách thấy ngoại công đang thong thả uống : "......."

Nói thật, từ đầu năm nay ông cụ ít khi đến công ty, trừ khi cuộc họp trọng đại, phần lớn thời gian ở nhà thì cũng là đưa ngoại bà du lịch khắp nơi, cuộc sống tiêu d.a.o tự tại khiến cô mà đỏ cả mắt.

Trịnh Mậu Nhiên liếc đứa cháu ngoại đang im lặng tiếng, trực tiếp lờ sự ghen tị trong mắt Ngọc Khê: "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Ngọc Khê thấy đều , đáp: "Dạo do cháu mệt quá thôi, m.a.n.g t.h.a.i ạ."

Trịnh Mậu Nhiên cảm giác " tỉnh giữa đám đông say". Sáng sớm nhận tin là ông chắc chắn m.a.n.g t.h.a.i , vì thời gian khớp, cặp song sinh đến mùa đông mới kiểm tra .

Trịnh Cầm trong lòng thấy tiếc, nhưng con dâu thì m.a.n.g t.h.a.i cũng nhanh, bà thấy lệch với con gái thế cũng : "Sau con chú ý nghỉ ngơi nhiều , đừng liều mạng quá."

"Con cũng liều mạng, chuyện gì cũng đợi con ký tên, các loại họp hành lớn nhỏ dứt, lao lực tránh , ngoại công nhỉ?"

Trịnh Mậu Nhiên: "....... Ái chà, đến giờ hẹn lão Lý , tối về ăn cơm."

Ngọc Khê: "........"

Hừ, ông già cũng chột cơ đấy!

Ngọc Khê thấy ngoại công chuồn lẹ nên cũng truy cứu nữa. Khó khăn lắm mới lúc nghỉ ngơi, thà cống hiến cho Chu Công để ngủ bù còn hơn.

Đến bữa tối, Ngọc Khê ngờ món tủ của Lôi Tiếu nhận sự yêu thích của cả nhà. Ngoại bà Trịnh vốn dạo ăn uống ngon miệng, nay ăn hăng hái.

Trịnh Mậu Nhiên thấy liền hỏi: "Món mua ở thế?"

"Ngoại công, ông còn nhớ cô gái mà cháu đ.â.m trúng ? Cô đang ở công ty, món là cô mang cho cháu."

Ngay đó, bàn ăn im phăng phắc. Ngọc Khê: "......."

Vui quá nên lỡ lời, lộ tẩy mất .

Trịnh Mậu Nhiên cũng chịu thua, ông cảm nhận "tia sáng c.h.ế.t chóc" từ vợ và con gái, bèn trực tiếp đổ thừa: "Ngọc Khê cho đấy, thực tán thành , thật đấy."

Ngọc Khê: "......."

Trong lòng thầm niệm: Đây là ngoại công ruột, ruột thịt đấy!

Cuối cùng, Ngọc Khê nghiến răng nghiến lợi, dỗ dành đang đỏ mắt, ngoại bà sắp , còn chồng và cha đang sa sầm mặt vì giận dữ, đầu cô nổ tung luôn, hu hu!

Giải quyết xong ở nhà ngoại, về nhà dỗ chồng. Không chỉ ký một loạt "hiệp ước bất bình đẳng", cô còn tước luôn quyền tự lái xe!

Cô cũng phản kháng lắm, nhưng dù cũng sai thật nên đành... nhũn như con chi tằm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1124-ngoai-truyen-31.html.]

Ngọc Khê tước quyền lái xe, để an ủi tâm hồn nhỏ bé của , cô bèn bế con gái cùng. Có "cây hài" nhỏ ở bên, cô thể tự trấn an rằng: Vì con nên mới lái xe.

Diệu Diệu đầu đến công ty. Bé Ngọc Khê, đối mặt với những tinh qua mà chẳng hề sợ sệt, phong thái của một "tiểu sếp". Thấy chào hỏi, bé còn gật đầu đáp lễ, còn khí thế hơn cả Ngọc Khê.

Vào đến văn phòng, cô bé thèm diễn nữa, mắt sáng lấp lánh : "Mẹ ơi, con trông giống thái ngoại công ạ?"

Ngọc Khê: "....... Giống."

Cô bé vui sướng: "Mẹ ơi, việc , con gọi điện cho thái ngoại công đây."

Ngọc Khê cứ thế "bỏ rơi". Cô cũng lấy lạ, con bé cơ hội gặp ngoại công ít, thích ông đến thế chứ, cuối cùng chỉ kết luận là... giống tính cô!

Ngọc Khê họp, dặn dò thư ký: "Giao Diệu Diệu cho cô chăm sóc nhé."

Thư ký đầu trông Diệu Diệu nên kinh nghiệm, thấy phiền phức mà ngược vui. Có thể trông con của sếp chứng tỏ sếp tin tưởng: "Vâng ạ, Lữ tổng cứ yên tâm."

Ngọc Khê xoa xoa chân mày. Lát nữa một trận chiến ác liệt đánh. Dù cô dần tiếp quản công ty, chứng minh năng lực và thủ đoạn của , nhưng trong mắt một bậc nguyên lão, cô vẫn là trẻ con, còn non nớt. Thêm đó là sự phát triển thần tốc, tư tưởng mới và cũ va chạm , nào họp đại hội cũng mệt rũ !

Một cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, khi Ngọc Khê đẩy cửa bước gần mười hai giờ trưa. Ngọc Khê về phía văn phòng nghĩ, may mà mang thai, chứ thời điểm mấu chốt mà m.a.n.g t.h.a.i thì thực sự trụ nổi.

Trợ lý vội bước tới: "Diệu Diệu và tiểu Lưu xuống nhà ăn ạ. Lữ tổng, chúng xuống đó ăn là đặt cơm ạ?"

Cả buổi sáng Ngọc Khê chỉ uống nước cho đầy bụng nên phiền phức: "Xuống nhà ăn ."

Nhà ăn của công ty chỉ mở cửa cho nhân viên. Cả một tầng lầu chia thành nhiều khu vực: khu đồ Trung, khu đồ Tây, khu nghỉ ngơi và khu ăn vặt.

Nhân viên công ty đều phụ cấp tiền ăn. Trước đây bao gồm bữa sáng, nhưng hai năm nay bao thầu luôn. Phụ cấp bữa sáng là 8 tệ, bữa trưa 15 tệ, nếu tăng ca thì cung cấp miễn phí.

Khu vực nghỉ ngơi cà phê, trái cây, các loại đồ uống, buổi trưa và tăng ca đều miễn phí. Lúc việc thì mỗi bộ phận đều phòng nước riêng, cà phê ở đó miễn phí cả ngày.

Khu ăn vặt thì tính điểm theo chuyên cần. Ai đầy đủ xin nghỉ thì điểm chuyên cần tháng đó nhân đôi. Đi đủ là 50 điểm, nhân đôi thành 100 điểm, tương đương 100 tệ, thể dùng mua đồ ở khu ăn vặt. Điểm thể tích lũy hủy, một năm để dành cũng là một khoản tiền kha khá.

Đặc biệt, một nửa đồ ở khu ăn vặt là hàng nhập khẩu giá cao, bán cho nhân viên chỉ tính nửa giá. Rất nhiều nhân viên tích để mang về cho con nhỏ ở nhà, đồ nhập khẩu mang đến trường thể diện. Có còn tích đến dịp lễ tết, lúc đó khu ăn vặt sẽ rượu ngon, hộp quà, dùng điểm chuyên cần để mua coi như miễn phí, còn tính nửa giá, mang biếu xén là hợp lý nhất.

Đương nhiên cũng những bạn trẻ tích lũy, thích điểm là tiêu ngay. Khu ăn vặt là nơi yêu thích nhất trong các khu vực.

Chính vì phúc lợi công ty ngừng tăng cao nên nhà ăn của công ty Ngọc Khê nổi tiếng trong ngành. Nhiều sinh viên nghiệp các trường danh tiếng đến ứng tuyển đều là vì nhắm phúc lợi, riêng tiền phúc lợi một năm tiết kiệm khối tiền !

Ngọc Khê đến nhà ăn đúng lúc cao điểm, cực kỳ đông. Chẳng trách , nhân viên công ty trừ khi tiếp khách, còn đa đều ăn ở đây.

Ngọc Khê liếc mắt thấy Diệu Diệu. Con bé ăn đồ nhà ăn mà ăn cơm hộp, ăn nhíu mày. Cái hộp cơm trông quen: "Diệu Diệu."

Diệu Diệu đang ăn ngon lành: "Mẹ ơi, con để dành cho một nửa ."

"Hộp cơm thế con?"

Ngón tay mũm mĩm của Diệu Diệu chỉ về phía góc phòng: "Của chị gái lớn ạ. Con dùng suất bít tết đổi đấy, suất đắt nhất luôn, con chiếm hời của chị ."

Ngọc Khê sang thấy Lôi Tiếu: "Sao con nghĩ chuyện đổi hộp cơm?"

"Vì nó thơm ạ! Con ngang qua chỗ chị thấy thơm quá nên hỏi xem đổi . Chị bụng lắm, đổi cho con luôn. Vâng, con con là ai ạ."

 

Loading...