Khá giống với suy đoán của Thiệu Tranh, chủ chốt của nhà họ Nhiễm về nước mùng 8 tháng Giêng, khi định thì gặp mặt nhà họ Thiệu đầu tiên.
Người chủ trì nhà họ Nhiễm hiện nay là ba của Nhiễm Sương.
Kể , Nhiễm Sương ba trai và một chị gái.
những năm loạn lạc, chị gái ép nhảy lầu, may là tầng cao, c.h.ế.t nhưng chân què, năm nay 38 tuổi, vẫn lấy chồng.
Không vì tự ti gì, mà là vì đây một vị hôn phu tình cảm sâu nặng.
Gia thế tương đương với nhà họ Nhiễm, đáng tiếc là hơn mười năm thoát khỏi kiếp nạn, qua đời khi còn trẻ.
Còn vì ba Nhiễm là đầu, đương nhiên là vì các mất, chỉ còn mỗi ba.
Nhà họ Nhiễm tuy là hào phú, nhưng những chuyện mờ ám như các đại gia đình khác, tình cảm gia đình luôn .
Đặc biệt khi trải qua những năm tháng khó khăn, tình trong nhà càng khăng khít.
Vì , hạnh phúc của cô em gái út Nhiễm Sương luôn là nỗi bận tâm của họ.
Khi cô kiên quyết về nước, gia đình họ Nhiễm thực .
Tình cảm thời thiếu niên, thể chắc chắn, dù nhà họ Thiệu phẩm hạnh đến nữa.
Hai cách biệt 16 năm, 16 ngày 16 tháng.
Tính theo tuổi tác, lẽ con của Thiệu Việt cũng sắp học cấp hai .
Xét cho cùng, đời mấy ai giống em gái nhà , chung tình đến mức .
Vốn tưởng là một sự thất vọng định sẵn, nhưng nào ngờ bé nhà họ Thiệu thực sự chờ đợi 16 năm, cũng tìm kiếm 16 năm.
Chỉ vì điều , kể chuyện cố hương, nhà họ Nhiễm cũng sẵn lòng về.
Bởi trong mắt họ, gì quan trọng hơn hạnh phúc của gia đình.
Thế nên, vị chủ nhà họ Nhiễm quyết đoán gặp mặt nhà họ Thiệu mùng 9, đến mùng 10 tổ chức hôn lễ cho đôi trẻ.
Không trách vội vàng thế.
Chủ yếu là vì hai đứa trẻ chờ đợi quá lâu .
Hơn nữa, hai bên đều phô trương, chỉ mời những thiết nhất, nên hôn lễ tuy vội vã nhưng trang trọng.
Dù chuyện qua một tháng, Trần Lộng Mặc vẫn nhớ như in cảnh tượng Thiệu Việt và chị Nhiễm Sương lã chã rơi nước mắt khi chứng hôn tuyên bố họ trở thành vợ chồng chính thức.
Trong đó, Cao Tình còn , vui mừng khôn xiết.
Điều duy nhất đáng tiếc là, chị dâu Nhiễm Sương nghỉ việc, còn cùng trường với họ nữa.
Theo lời chị, chị và Thiệu Việt lỡ 16 năm, buồn thương 16 năm, nay thể trùng phùng, chỉ ở bên lúc.
Phi công khó đào tạo, phi công đặc cấp càng hiếm, nên chỉ thể để chị tùy quân theo .
Dù chị cũng thiếu tiền, cổ tức gia đình cho mỗi năm đủ để sống sung túc mấy đời.
Tất nhiên, Nhiễm Sương rốt cuộc vẫn rảnh rỗi.
Trình độ học vấn cao như , chị sớm căn cứ quân trọng dụng, mời về giáo viên ngoại ngữ cho phi công.
Mọi thứ đang dần trở nên viên mãn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-242.html.]
Mỗi một cảnh.
Bên , đôi tình nhân xa cách lâu ngày thành chính quả.
Còn bên , kể từ ăn hồ lô đường, Trần Lộng Mặc thỉnh thoảng thèm ăn những món kỳ quặc.
Kiểu như ăn ngay lập tức thì trong lòng như kiến bò.
Tú Tú cũng , hai chỉ một cảm thán rằng em bé trong bụng chắc cùng một giới tính.
Chị ba Vân Xuân thì khác.
Chị đơn thuần là thèm ăn, cái gì cũng ăn, kể no đói, trong miệng đều gì đó mới thấy thoải mái.
Lại một tháng trôi qua, m.a.n.g t.h.a.i hơn sáu tháng, chị tròn trịa hẳn một vòng.
"Trần Hoài! Có mày lén lấy đồ cho vợ mày ?"
Hôm nay, Trần Lộng Mặc và Đồng Tú Tú tan học về đến nhà, thấy giọng điệu quen thuộc đầy nóng giận của Tào Thu Hoa.
Trần Lộng Mặc mắt sáng rỡ, bước chân nhanh hơn: "Anh ba về ?"
Đồng Tú Tú vội kêu: "Em chậm một chút!"
Bước nhà chính, quả nhiên trông thấy ba mấy tháng gặp.
Người đàn ông lực lưỡng như gấu lớn vẻ mặt hiền lành để mắng, đằng còn giấu chị ba đang bịt miệng nhai nuốt vội vàng.
Trần Lộng Mặc trực tiếp bật vì cảnh tượng vui vẻ .
Mấy trong nhà tiếng , thấy con gái và con dâu thứ hai về, Tào Thu Hoa hạ bớt giận, hỏi hai : "Hôm nay thế nào? Có khó chịu gì ?"
Trần Lộng Mặc hiệu cho Tú Tú, hai tiến lên trái nắm lấy vẫn đang tức giận.
Người một câu, một câu, chẳng mấy chốc dỗ bà phá lên.
Tào Thu Hoa ý của bọn trẻ.
bà thực sự lo lắng, cái miệng của con dâu thứ ba còn thèm hơn cả Nguyệt Quế - con dâu cả - hồi mang thai.
Quan trọng là khung xương của Tửu Tửu nhỏ, bà thực sự sợ sẽ vấn đề khi sinh nở.
Bây giờ còn đến 7 tháng, bụng nhỏ .
Đáng lo c.h.ế.t .
"Mẹ cũng đừng mắng ba nữa, hiếm khi về, chắc chắn là nỡ để chị ba thèm.
Nếu thực sự lo lắng, đợi mấy hôm nữa con nghỉ, đến bệnh viện nhờ bác sĩ kiểm tra.
Nếu t.h.a.i nhi thực sự quá to, hãy quản lý nghiêm khắc hơn."
Trần Lộng Mặc cũng lo Thu Hoa tức giận quá mà sinh bệnh.
Cô kéo bà xuống cạnh ba Tông, phân tích kỹ với bà.
Gạt bỏ cơn thèm ăn lúc nãy, Vân Xuân cũng bước với vẻ mặt ngại ngùng: "Mẹ, con chỉ là thèm thôi, ăn nhiều."
Nghe , Tào Thu Hoa đưa tay véo má càng lúc càng mũm mĩm của con dâu thứ ba.
Con cái trong nhà ngoan, con dâu cũng đều cả.