, ở đây Thiệu Tranh.
Thế là thiếu niên "xù lông" liền co về ghế phụ, hào hứng xem xe tăng.
Đợi chiếc xe jeep chạy khuất, những hàng xóm vây quanh lúc nãy mới tụm , vây quanh hai con nhà:
"Ôi trời, Duật Duật lớn nhanh quá!
Mới ba năm gặp mà càng ngày càng xinh xắn ."
"Phải đấy!
Lúc nãy cháu xuống xe, ngoa chút nào, mắt hoa hết cả lên, còn tưởng tiên nữ nhà ai hạ phàm nữa kìa."
"Thôi thôi thôi...
Biết là chị khéo ăn , cẩn thận chút ."
"Hừ!
Sợ gì?
Ở đây ngoài."
"Vậy cũng chú ý chút.
"Nhỡ quen miệng, ngoài buột mồm, cẩn thận 'đội mũ', bảo chị là tàn dư phong kiến đấy..."
Câu , khí mới còn náo nhiệt lập tức trầm xuống.
Ai mà chẳng Sư trưởng Trần chính là 'đội mũ', còn chịu oan ức ba năm.
"Không .
Lẽ nào là hẹp hòi ?
Mọi cứ xuống chuyện ."
Quý Mạt để túi xách nhỏ của con gái lên bàn, đón tiếp .
Bà thực lòng bận tâm.
Trước đây sống với vốn .
Ba năm vợ chồng bà gặp nạn, những tuy giúp đỡ gì nhiều, nhưng cũng hề 'đá giếng'.
Vào thời điểm như , thế là khó .
Hơn nữa, nợ nhà , giúp mới là chuyện bình thường.
Vì , bà và ông Trần thực sự oán hận gì, thật sự cần cẩn trọng đến .
Lưu Tú Trân thấy sự e dè của , trong lòng thầm thở dài, nhưng cũng lời khuyên nào, mà kéo cô gái nhỏ xuống cạnh , với bạn định pha :
"Chị Quý, chị đừng bận tâm nước nữa.
Tụi em sắp về ."
Quý Mạt ngạc nhiên:
"Ngồi thêm chút nữa chứ."
Lưu Tú Trân vẫy tay:
"Duật Duật và chị lâu ngày gặp, chắc hẳn nhiều chuyện để .
Bọn em chỉ mỗi hôm nay, hôm nào lên chơi cũng mà."
Lời tất cả các gia đình quân nhân tán thành.
Mọi qua , nhanh đều về.
Nhìn đống rau củ quả để , Trần Lộng Mặc bật :
"Mẹ ơi, mấy ngày tới nhà cần mua thức ăn nữa.
Các thím nhiệt tình quá."
Quý Mạt cũng , bếp lấy giỏ tre để xếp thức ăn .
Thấy con gái với tay định giúp, bà theo phản xạ ngăn :
"Không cần con ."
Trần Lộng Mặc đỡ lấy giỏ từ tay , :
"Con lớn mà.
Lấy vài món đồ ăn thì ?"
"Ừ...
Con trưởng thành ."
Quý Mạt sững sờ một chút, mới cảm thán.
Nghe thấy sự áy náy trong giọng , hiểu bà đang day dứt điều gì, Trần Lộng Mặc đặt giỏ xuống, bước đến ôm lấy :
"Mẹ, chúng đều cả ?
Mẹ Thu Hoa và ba Tông cưng chiều con, mấy cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-110.html.]
Con từng thấy ánh mắt thiện cảm của cả, còn gửi tiền tiêu vặt cho con.
Anh hai nhiều mưu mẹo nhất, nhưng đặc biệt bao dung với con.
Anh ba và tư đều thật thà, nhưng ở bên ngoài chăm sóc con.
Có chút tiền dành dụm, các đều tiêu con và Thu Hoa.
Còn năm nữa, giống hai, tới 800 mưu kế, nhưng nhất mực bênh vực nhà.
Con thực sự , .
Vì , đừng buồn nữa, ?"
Quý Mạt ôm lấy con gái, gạt ý nghẹn ngào nơi đáy mắt, âu yếm cô kể lể những trải nghiệm mấy năm qua.
Trong mắt bà niềm vui, sự tiếc nuối.
Vui vì con gái yêu thương, tiếc vì lỡ ba năm bên con - ba năm quan trọng nhất khi con bắt đầu nhận thức về thế giới.
Ba năm , bà và chồng trải qua vô đêm thao thức, mơ hồ về tương lai vô vọng, áy náy vì khổ con và chị Thu Hoa.
Bà thực sự con gái , nhưng nỗi tiếc nuối vẫn thể nguôi ngoai.
"...
Vì , ơi, đừng nữa ?
Không con cũng theo mất.
Những ngày vẫn còn ở phía mà."
Nói đến câu cuối, giọng Trần Lộng Mặc cũng run lên.
Quý Mạt vội lau mặt, :
"Mẹ .
Con gái đúng, những ngày vẫn còn ở phía .
Vậy con thành thật khai báo với một chuyện ?"
Cô gái nhỏ mới còn sắp bỗng chớp mắt, mất hết ý nghẹn ngào, giả vờ ngây thơ hỏi:
"Chuyện gì thế ạ?"
Quý Mạt tức giận xoa trán con gái:
"Con là đẻ , con .
Nói , con đang yêu ?"
Tưởng thực sự phát hiện điều gì, vốn định giấu giếm, Trần Lộng Mặc ngại ngùng thừa nhận:
"Có một ."
"Thật ?"
Quý Mạt giật .
Trần Lộng Mặc trơ mắt...
"Thế lúc nãy đang dọa con?"
Quý Mạt vẫy tay, thu dọn đồ ăn nữa, cũng chẳng buồn bã, kéo con gái sofa xuống, vẻ mặt tò mò:
"Người đó là ai ?
Bao nhiêu tuổi?
Làm nghề gì?
Có trai ?"
Mấy câu hỏi đầu, Trần Lộng Mặc còn thấy dễ hiểu, vì các bậc phụ bình thường đều sẽ hỏi .
câu ' trai ' từ miệng cô hỏi , mà thấy kỳ kỳ:
"Mẹ mà.
Là Thiệu Tranh, năm nay 26 tuổi, là chiến hữu của cả, hàm Trung tá, khá là trai."
Nghĩ đến hình ảnh đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng mảnh, Trần Lộng Mặc ánh mắt vô ngữ của , khẳng định thêm một câu:
"Thực sự là trai."
Ừm, đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng.
Quý Mạt: ...
"Mẹ, ?
Mẹ đồng ý con yêu ?"
Thấy thần sắc ngày càng phức tạp, vốn tự tin Trần Lộng Mặc cũng bất an.
"Cũng hẳn là ."
"Làm con giật cả .
Thế vẻ mặt của là ý gì?"