Hạ Thiên Tuấn giọng trong trẻo mềm mại của nữ đồng chí mặt, ngờ bạn qua thư là như .
nghĩ kỹ , dường như phù hợp với cô gái trong thư.
Vừa định mở miệng cô là em gái của quản lý Hà, cần đăng ký, Hạ Thiên Tuấn lập tức đổi ý: “Viết ở đây .”
Hà Tùng Linh nghiêm túc đăng ký đến thăm và lý do đến thăm, dắt cháu trai là Tiểu Bảo rời .
Hạ Thiên Tuấn dừng bút, theo bóng lưng cô rời hồi lâu, cúi đầu chữ ký của cô, Hà Tùng Linh, đưa một ngón tay che bớt bộ thủ của chữ Linh, đột nhiên .
Hà Tùng Linh đang trong kỳ nghỉ hè, đến nhà máy ngày càng nhiều, cô đây là nhiệm vụ mà giao cho trai, sắp xếp cho cô quen nam đồng chí, tiếp xúc nhiều hơn xem .
nhiều lên, cô chút chịu nổi, vài câu với thanh niên tài tuấn trong nhà máy là hết chuyện để , nhịn tìm lý do .
“ mua đồ ăn cho Tiểu Bảo, cứ việc .” Hà Tùng Linh cuối cùng cũng tìm lý do ngoài nhưng trong nhà máy rộng lớn chỗ nào để , bất giác đến cổng lớn, nghĩ xem nên về nhà .
Hạ Thiên Tuấn xong mấy nghìn chữ tiểu thuyết, duỗi lưng chuẩn nghỉ ngơi, bước khỏi cổng thấy xa một nữ đồng chí mặc váy dài kẻ ô.
Cô đang buồn chán trong nhà máy, lúc thì chăm chú những bông hoa ngọn cỏ, lúc thì cúi đầu đàn kiến di chuyển, thật sự thể tĩnh tâm.
Bạn thư từng trong thư, cô thích ngắm hoa ngắm cỏ, hồi nhỏ thậm chí thể đàn kiến di chuyển cả nửa ngày.
Bởi vì lúc đó ai chơi với cô .
Không hiểu trong đầu Hạ Thiên Tuấn hiện lên bóng lưng của một cô bé đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-982.html.]
“Đồng chí Hà Tùng Linh.”
Nghe thấy gọi , Hà Tùng Linh dậy , là nhân viên bảo vệ chút khác thường .
Hạ Thiên Tuấn đưa cho cô cuốn Thần điêu đại hiệp: “Cô buồn chán thể thử.”
Trong thư, bạn thư cô đang phần mở đầu của Thần điêu đại hiệp.
Hà Tùng Linh vui mừng nhận lấy cuốn tiểu thuyết, nhân viên bảo vệ là vì tìm tài sản quan trọng của nhà máy mà đề nghị Cố tìm giúp, đủ bộ tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung của Hồng Kông.
Hà Tùng Linh chút hâm mộ, cuốn sách ở nhà cô là mượn của chị Tô Nhân.
TBC
Ở cổng, Hạ Thiên Tuấn và Hà Tùng Linh mỗi cầm một cuốn tiểu thuyết , hai chỉ gặp hai ba nhưng đều thoải mái.
Hà Tùng Linh ngạc nhiên vì và một lạ thể cùng một chỗ sách hai tiếng, giơ tay đồng hồ, là năm giờ chiều.
Anh trai sắp tan , cô qua tìm .
“Cảm ơn cho mượn sách.”
Hạ Thiên Tuấn lấy cuốn sách, thấy Hà Tùng Linh bước nhanh rời , ghi nhớ trang cô , kẹp một chiếc lá cây dấu trang.
Sau , mỗi Hà Tùng Linh đến nhà máy, cô đều học cách ngoan ngoãn, thể hiện mặt trai, đợi thì cô cũng chuồn , đến cổng tiểu thuyết.
Hà Tùng Linh cũng tại , cô luôn cảm thấy nhân viên bảo vệ khiến cô thoải mái, mỗi thảo luận nội dung tiểu thuyết với cô đều hợp ý, chuyện cũng thú vị.