Vào thời điểm giữa mùa hè, cô mang luận văn nghiệp của đến ký túc xá của Ngụy Bỉnh Niên, Ngụy Bỉnh Niên công tác nửa tháng mới về, hai lâu gặp.
Ngay lúc Ngụy Bỉnh Niên lấy cơm, Cố Thừa Huệ tìm nước hoa hồng trong ký túc xá của , tìm mãi tìm chiếc khăn lụa đỏ trong túi áo vest của , ngoài còn giấu một bông hồng.
Cô thông minh đến mức nào, lập tức đoán điều gì đó.
Đợi Ngụy Bỉnh Niên lấy cơm về, Cố Thừa Huệ ăn cơm mà tâm trí ở đó, đột nhiên cảm thấy hôm nay mặc quần áo , b.í.m tóc cũng tết , còn lười bôi kem dưỡng da...
Thật là sai lầm!
đàn ông bên cạnh bình tĩnh, giống như sắp chuyện lớn, ăn cơm xong cầm hai hộp cơm nhôm rửa.
Cố Thừa Huệ mong đợi hồi lâu, mở miệng là: “Em cho xem luận văn nghiệp.”
Đây là lời nên lúc ?
Ngụy Bỉnh Niên mặc áo vest, xem và sửa cho Cố Thừa Huệ luận văn nghiệp, giúp đỡ thì việc sẽ dễ dàng hơn nhưng lúc tâm trí của Cố Thừa Huệ ở đó, cứ trộm túi áo vest của .
Có lẽ nhận đối tượng tập trung, Ngụy Bỉnh Niên định hỏi cô thì chú ý đến ánh mắt của Cố Thừa Huệ, trong túi áo vest đựng đạo cụ quan trọng.
Anh hiểu rằng cô gái nhỏ phát hiện , vẫn nhẹ giọng : “Sửa xong luận văn nghiệp hãy chuyện khác.”
Cố Thừa Huệ: “...”
Anh đúng là.
Sửa xong luận văn nghiệp, Ngụy Bỉnh Niên đưa Cố Thừa Huệ về nhà, đêm hè trăng sáng thưa, từng cơn gió đêm mát mẻ, Cố Thừa Huệ rõ chuyện gì sắp xảy , tim đập thình thịch.
thấy mãi động tĩnh gì, chút tức giận, tầm mắt xuất hiện hình dáng của nhà máy cán thép, cô mở to đôi mắt phượng , tức giận : “Em đây, đồng chí Ngụy Bỉnh Niên, tạm biệt!”
Người , một bàn tay to lớn nắm lấy.
Ngụy Bỉnh Niên nắm tay cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa xoa an ủi cô, bất đắc dĩ : “Em cho căng thẳng một chứ, dù đây cũng là đầu tiên cầu hôn.”
Nói xong, lấy chiếc khăn lụa đỏ trong túi áo vest , nhẹ nhàng choàng cổ Cố Thừa Huệ, đồng chí Ngụy vốn nghiêm túc cổ hủ đầu tiên cầm hoa hồng đưa cho cô.
Nếu như đây, nhất định sẽ cho rằng hành động như là điên rồ, quá tiểu tư sản, cũng quá vô kỷ luật.
đây là cách cầu hôn mà đối tượng từng xem phim mơ ước, cầm hoa hồng mở miệng: “Lấy nhé.”
Cố Thừa Huệ đàn ông luôn cài khuy áo kỷ luật, lúc hành động như , trong lòng ấm áp nhưng trêu chọc : “Nếu em đồng ý thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-963.html.]
Biểu cảm của Ngụy Bỉnh Niên vẫn ôn hòa nhưng lời chút bá đạo: “Vậy thì bây giờ sẽ trói em về nhà.”
“Anh dám~” Cố Thừa Huệ cầm lấy bông hồng, đưa lên mũi ngửi, thật thơm.
...
Ba tháng khi nghiệp, theo ngày lành tháng mà nhà xem, Cố Thừa Huệ và Ngụy Bỉnh Niên đón ngày vui trọng đại.
Đêm khi kết hôn, Cố và con gái tâm sự, cảm thán đứa con gái bé bỏng của cũng sắp lấy chồng, dặn dò cô giận dỗi, sống cho .
Cố Thừa Huệ tự biện hộ: “Mẹ, con bao giờ giận dỗi, tin hỏi Bỉnh Niên.”
“Bỉnh Niên tính tình , chắc chắn sẽ bao dung con, hai đứa thông cảm và bao dung cho .” Con rể cái gì cũng , chỉ là tính tình lạnh nhạt.
Mẹ Cố cũng ngờ rằng họ Ngụy lạnh nhạt với ở nhà máy trở thành con rể của .
Đêm khuya, Cố chuẩn rời , nghĩ đến nhiệm vụ cuối cùng cũng chút ngượng ngùng, chỉ khom bên tai con gái, với cô về đêm tân hôn…
Mặt Cố Thừa Huệ ngày càng đỏ, đến nỗi nóng bừng, khiến cô trở thành một quả táo đỏ.
“Chủ yếu là thấy tính tình Tiểu Ngụy lạnh nhạt, về phương diện chắc hiểu lắm, rõ với con.”
Nói xong, Cố cũng đỏ mặt vội vàng rời .
*
Ngày lành tháng kết hôn, họ hàng và bạn bè cùng đến chúc mừng, Cố Thừa Huệ trải qua một ngày vui nhất trong đời nhưng cũng mệt mỏi vô cùng.
Đợi tiễn hết khách khứa, hai ở riêng đón đêm tân hôn, Cố Thừa Huệ khó xử và căng thẳng.
TBC
Nghĩ đến đồng chí Ngụy Bỉnh Niên vẫn luôn nghiêm túc, ngay cả khi hôn cũng phong độ, Cố Thừa Huệ đột nhiên cảm thấy gánh nặng vai nặng nề.
Biết còn tự dạy .
Trong lúc ngẩn , đàn ông cởi áo sơ mi, tháo kính gọng vàng về phía .
Cố Thừa Huệ hình rắn chắc và đôi lông mày tuấn tú của , nhớ đến lời dặn tối qua, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Người đàn ông ngày càng đến gần , gần đến mức cô thể thấy tiếng thở rõ ràng hơn bình thường của Ngụy Bỉnh Niên.
Ngay khi vuốt ve cánh tay , Cố Thừa Huệ khó khăn mở miệng, còn lắp bắp vì căng thẳng: “Anh, ? Có cần em, em dạy ?”
Đôi mắt thường ngày gợn sóng của Ngụy Bỉnh Niên đột nhiên như bùng cháy, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Huệ Huệ, em định dạy thế nào?”