Một bài phỏng vấn chuyên đề về nhân vật của Nhật báo Bắc Kinh đăng tải, gây tiếng vang nhỏ, radio và tivi thương hiệu Ân Nhạc vốn bán chạy, thì danh tiếng càng vang xa, vẫn hết, khi hàng hóa nổi tiếng hơn thì Cố Thừa An cũng trở nên nổi tiếng ít.
Đôi khi đường còn nhận , nhiều tòa soạn báo tìm đến phỏng vấn nhưng đều từ chối.
“Báo của các em bán chạy quá cũng , đường mà cũng nhận .” Thực sự chút đáng sợ.
chuyện lợi hại, cũng nhờ danh tiếng mà khi Cố Thừa An đến cơ quan hành chính thành phố và trưởng phòng khoa các nơi mua sắm để bàn chuyện ăn thì cũng đối phương nhận .
Lên báo trong mắt ít đồng nghĩa với việc chính quyền chứng thực, cộng thêm bài báo tích cực, đàm phán kinh doanh, hợp tác cũng thuận lợi hơn.
Đến khi hai nhà máy quyết toán giữa năm thì nửa đầu năm 89 thu về gần ba triệu, thể là tiến triển vượt bậc.
Nửa đầu năm kinh doanh phát đạt, khai thác kênh bán hàng mới, Cố Thừa An thường bận rộn đến tối mịt mới về nhà, khiến Sao Sao trách móc bố.
Biết con gái ý kiến, Cố Thừa An lập tức hứa: “Vài ngày nữa bố sẽ đưa con công viên giải trí.”
Sao Sao phấn khích nhảy cẫng lên, múa tay reo lên: “Tuyệt!”
Công viên giải trí Bắc Kinh khai trương năm nhưng Sao Sao còn nhỏ, chỉ hai ba , bây giờ là một đứa trẻ lớn nên chắc chắn thể chơi nhiều trò hơn.
“Vậy thể mua gà rán và kẹo hồ lô ạ?” Không gì khiến vui hơn là mua đồ ăn ngon đu .
“Hỏi con xem đồng ý ?” Cố Thừa An quyền quyết định.
Tô Nhân ánh mắt chờ mong của con gái, gật đầu: “ ăn gà rán KFC nhiều quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-903.html.]
“Được ạ!” Sao Sao phấn khích: “Con chỉ ăn một chút thôi.”
Giữa tháng bảy, đúng giữa mùa hè. Một gia đình ba chọn một ngày nắng để ngoài, đến công viên giải trí Bắc Kinh.
Năm khai trương, phóng viên Nhật báo Bắc Kinh cũng đến đưa tin, dù đây cũng là công viên giải trí liên doanh với ngoại quốc, ở Bắc Kinh chỉ một nơi như , cả nước cũng là nơi đầu.
TBC
Bên trong những trò chơi mà đây dân từng đến, như đu , tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc... cả lớn và trẻ em yêu thích.
Sao Sao còn nhỏ, chỉ đu một , cô bé còn nhớ mang máng là khi đu lên đến đỉnh thể cảnh tráng lệ của nửa thành phố Bắc Kinh.
Lần , cô bé nằng nặc đòi bố cho thuyền hải tặc nhưng cô bé nhát gan, sợ, đòi bố ôm .
Lên thuyền, Sao Sao bố ôm lòng, phấn khích căng thẳng.
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ bàn tay to của bố: “Tiểu Cố ơi, bố bảo vệ con nhé.”
Cố Thừa An thì ngẩn .
Nghi ngờ nhầm, cúi đầu cô con gái ngây thơ trong sáng, sang Tô Nhân: “Em thấy Sao Sao gì ?”
Cô đương nhiên là thấy !
Tô Nhân cong cả mắt, khóe môi giấu nổi ý : “Tiểu Cố ơi ~ Ha ha ha.”
xong vẫn sửa cho con bé, cô cố nhịn đứa con gái nhỏ, giơ tay chọc đầu mũi cao của con bé: “Ai dạy con gọi bố như ? Không lễ phép gì cả.”