“Kết thúc như chắc chắn là ám chỉ nam chính và nữ chính sẽ gặp nữa.” Tô Nhân trong lòng chua xót, khó chịu bao: “Là một câu chuyện bi kịch.”
Cố Thừa An hiểu thể vì câu chuyện giả trong phim mà đau lòng như , đến quầy bán đồ ăn vặt ven đường mua nửa cân đồ lòng lợn luộc, bỏ bốn xu mua hai miếng dưa hấu về dỗ vợ.
Tiện thể mang về một tin tức nhỏ khi cạnh những phụ nữ mua dưa hấu đang tán gẫu.
“ , nam nữ chính đóng bộ phim là vợ chồng.”
TBC
Tô Nhân đang cắn từng miếng dưa hấu nhỏ ngẩn , trong nháy mắt, mắt cô sáng lên: “Thật ? Tuyệt quá!”
Đột nhiên buồn nữa, ngoài đời thực họ là vợ chồng, trong phim nội dung kết thúc bi kịch thì kết thúc bi kịch, cả!
Cố Thừa An vợ đổi sắc mặt trong nháy mắt cũng bật , đúng là dễ dỗ.
Xem xong phim, Tô Nhân tiện miệng nhắc đến lâu về trường cũ, Cố Thừa An liền về nhà lấy xe đạp, chở Tô Nhân đến trường đại học B.
Gió nhẹ hiu hiu thổi tung tóc, Tô Nhân hai tay ôm eo Cố Thừa An, ngẫm , mà nhớ đến dáng vẻ gò bó, lo lắng khi đầu lên yên xe đạp của .
Giờ đây chỉ thấy quá lâu , còn bản hiện tại ôm eo tự nhiên thuận tay, hề e thẹn.
Không ngoài dự đoán, bảo vệ ở cổng trường đại học B vẫn tận tụy kiểm tra huy hiệu trường của sinh viên trường.
Tô Nhân xuống xe, liếc Cố Thừa An, đồng thời nghĩ đến việc thuê huy hiệu trường.
Đeo huy hiệu trường lẻn trường, Tô Nhân thầm cảm thán: “ chính là sinh viên chính hiệu của trường đại học B, ngờ ngày dùng cách để trộn .”
Thật đáng buồn và đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-745.html.]
Khóe miệng Cố Thừa An nở nụ : “Đây gọi là chồng ca vợ múa thôi.”
Đã một năm kể từ khi nghiệp đại học, Tô Nhân thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ khi qua tòa nhà giảng đường, ký túc xá, thư viện thì mới ký ức về bốn năm đại học ùa về.
Hai trả tiền nhờ một cô em khóa khoa Ngữ văn quen quẹt thẻ cơm, ăn tối ở căng tin.
Hai cô em khóa ngây thơ trong sáng, hai là chị khóa , còn là một đôi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Đặc biệt là khóa trai, tuấn, chị khóa xinh , động lòng , quá xứng đôi.
“Chị ơi, hai đều là học khoa Ngữ văn ạ? Bình thường em thấy hai bao giờ nhỉ?”
Tô Nhân chột gật đầu.
Cố Thừa An thể tùy tiện bừa: “Bình thường chị thích phô trương.”
“Vậy hai học năm mấy ạ?”
“Các em đoán xem, đoán chúng học năm mấy?”
“Nhìn tuổi tác của hai cũng gần bằng bọn em, năm hai ạ?”
“Đoán đúng ! Anh và chị khóa của các em đính hôn từ hồi cấp ba... ôi...” Cố Thừa An càng càng vô lý, Tô Nhân nhịn véo mạnh đùi gầm bàn, lén liếc , hiệu bớt .
Lúc về, chị khóa ăn một bữa cơm mà tình cảm ăn ý đến , hai cô em khóa mà ngưỡng mộ trong lòng.
“Sinh viên khoa của em thật là ngây thơ.”