Tô Nhân đêm nay ngủ yên giấc, trong mơ hỗn loạn, chút hoảng hốt.
Tỉnh dậy, bên cạnh còn bóng dáng đàn ông, đưa tay sờ thử, ấm quen thuộc của Cố Thừa An, hẳn là một lúc .
Sau khi rời giường, cô rửa mặt xong ăn sáng, cứ nhịn chớp mắt, lẩm bẩm một câu: “Mắt trái nhảy tài, mắt nhảy họa?”
cả hai mắt cô đều giật, thì ?
“Bố, Thừa An mấy giờ ạ?” Cô luôn chút bồn chồn.
Tô Kiến Cường con gái, dừng một lát mới : “Giờ bình thường thôi, con đừng lo cho nó, hôm nay nghỉ thì ở nhà cho khỏe.”
Tô Nhân ngờ vực chằm chằm bố , luôn cảm thấy gì đó , bình thường bố sẽ kêu cô ít lo cho chồng.
“Bố, là chuyện gì lớn xảy chứ ạ?”
Tô Kiến Cường ngờ con gái nhạy cảm như , mí mắt cũng giật theo, định phủ nhận thì con gái .
“Bố thật với con, nếu thì trong lòng con cứ yên, nghĩ ngợi lung tung, dễ xảy vấn đề hơn.”
Tô Kiến Cường thở dài, tính con gái, đành thật: “Nghe nhà máy trộm, còn cháy nữa.”
“Có trộm? Cháy?” Tô Nhân ngạc nhiên, vẻ nghiêm trọng lắm: “Công nhân ? Còn hàng hóa thì ?”
Người và hàng hóa là quan trọng nhất, nếu thực sự xảy vấn đề thì thật là khó giải quyết.
TBC
“Cụ thể thì rõ, sáng nay đến báo, vài câu, Tiểu Cố lập tức ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-713.html.]
Tô Kiến Cường an ủi con gái: “Bây giờ con nhưng đừng nghĩ nhiều, chuyện con bụng mang chửa cũng lo . Tin Tiểu Cố , nó thể xử lý .”
Tô Nhân gật đầu đáp.
khi ngủ trưa vẫn yên giấc, chuyện giải quyết thế nào ? vì thấy ai trong xóm bàn tán về việc đám cháy lớn ở , hoặc gây hậu quả nghiêm trọng thì vấn đề hẳn là lớn.
Nếu thực sự xảy vấn đề lớn thì phóng viên và công an sẽ là những đầu tiên đến, dân cũng sẽ truyền miệng khắp thành phố.
Lúc , tin tức ngược mới là tin tức nhất.
Khoảng chín giờ tối, Cố Thừa An mệt mỏi trở về, cửa lớn động tĩnh, Tô Nhân cố gắng di chuyển thật nhanh ngoài, khỏi phòng ngủ, đến cửa nhà chính, vịn khung cửa đàn ông bước từ màn đêm.
“Sao dậy ? Trời lạnh thế , cẩn thận cảm.” Cố Thừa An thấy khuôn mặt trắng trẻo của vợ lộ , khỏi lo lắng.
Đang dìu cô về phòng, cô hỏi.
“Nhà máy thế nào ? Thực sự trộm và cháy ? Mọi đều chứ?”
Cố Thừa An thể giấu cô , khi để cô xuống giường, mới : “Có trộm, chúng định phóng hỏa đốt nhà kho của chúng .”
Tô Nhân hít một , ngờ tên trộm nào độc ác như . Không tại , cô đột nhiên nghĩ đến Văn Quân, luôn cảm thấy tên chịu buông tha.
“Thế thì ?”
“Đã cháy .” Cố Thừa An đổi giọng : “ cháy đến nhà kho của chúng , mà cháy tên trộm đó.”
“Hả?” Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Nhân bỗng chốc rơi xuống khi câu : “Chuyện gì thế ?”
Nghĩ đến chuyện , Cố Thừa An buồn bất lực.