Cố Thừa An Tô Nhân đang thổi bài gì, bản quá quen thuộc, dường như chỉ giai điệu thể nghĩ lời bài hát…
Một khúc kết thúc, Tô Nhân ngẩng đầu đàn ông, kích động: “Thế nào?”
Cố Thừa An mỉm , gật đầu: “Ừ, , em yêu sâu đậm …”
Tô Nhân trợn mắt, liếc một cái, lẩm bẩm: “Chậc, hổ~”
——
Nhân ngày chủ nhật nghỉ ngơi, Tô Nhân cầm bốn hộp bánh trung thu, đến khu gia thuộc của quân khu để tặng cho các bậc tiền bối.
Bà cụ thích ăn đồ ngọt, ăn đến nỗi vụn bánh trung thu rơi xuống, ông cụ còng lưng, run rẩy đôi bàn tay già nua, chậm rãi gạt vụn bánh bà: “Ăn chậm thôi, uống nước ?”
“Không uống, mùi vị thật tuyệt. Bánh trung thu của nhà máy thực phẩm chúng vẫn ngon hơn, thơm hơn cả những loại bánh kẹo bên ngoài!”
Cố Khang Thành và Tiền Tĩnh Phương cũng ăn nửa hộp bánh trung thu, khen ngợi công việc của Tô Nhân, là năng lực, phúc lợi còn như .
Quay đầu , ông hỏi về sự nghiệp của con trai.
Phải là lúc đầu ông đồng ý cho con trai kinh doanh, bây giờ đồng ý cũng , chỉ mong nó bình tĩnh hơn, nào ngờ, hành động thật sự quá lớn.
Quảng cáo báo đăng mấy , ông đều thấy.
“Con tự chú ý, trẻ tuổi việc nhiệt huyết là đúng nhưng đừng quá nóng vội.”
Cố Thừa An đáp lời bố nhưng đầu thì .
Cố Khang Thành thở dài trong lòng, tính tình của đứa con trai giống , chủ trương định từng bước, việc đều bảo thủ, đằng con trai thích hành động mạnh mẽ, đúng là giống hệt ông nội nó.
Đến khu gia thuộc, hai ở nhà một lúc, đến nhà họ Hà thăm con trai nuôi đỡ đầu.
Tiểu Bảo thấy bố nuôi đến, ê a gọi, đáng yêu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-697.html.]
Hạ Xuân Mai đang đan áo len, Tô Nhân bế Tiểu Bảo lắc lư, bảo cô tập nhiều , dù cô cũng sắp .
“ , Tùng Linh ?”
Tô Nhân trái thấy Hà Tùng Linh.
Hà Tùng Linh nghiệp xong, bây giờ đang giáo viên dạy ngữ văn tại trường Tiểu học Hồng Kỳ 1 ở Bắc Kinh, hôm nay theo lý cũng là nghỉ phép.
“Đang ở trong phòng thư, bạn thư của con bé gửi thư đến .”
“Em vẫn liên lạc với bạn thư ?” Tô Nhân ngạc nhiên, đây đúng là thành bạn .
Nghe vợ chồng Cố Thừa An đến, Ngô Đạt cũng vội vàng chạy đến, công tác ở Quảng Châu hơn nửa tháng, giúp Cố Thừa An chạy đơn đặt hàng linh kiện, việc cải tiến máy thu thanh, linh kiện quan trọng.
Mới tối hôm qua về đến nhà, hôm nay là chủ nhật nên đến nhà máy.
Mấy trò chuyện một lúc về công việc, Ngô Đạt thành nhiệm vụ suôn sẻ, mang về một lô mẫu linh kiện.
“Thừa An, nhà sản xuất linh kiện bên Quảng Châu , chỉ cần chúng đặt hàng lượng lớn, thể giảm giá nhiều hơn.”
TBC
Cố Thừa An vuốt vuốt linh kiện, vội giảm giá: “Thử xem hàng .”
“Được.”
Nói xong công việc, Cố Thừa An hỏi về Hồ Lập Bân, qua cửa nhà họ Hồ, chào hỏi Hồ, Hồ Lập Bân ngoài.
Hà Tùng Bình tỏ vẻ hiểu rõ: “Anh và Lý Niệm Quân ngoài , Hồ Lập Bân khoe khoang, là hẹn hò.”
Nói đến chuyện , Ngô Đạt vỗ đùi, vẻ mặt càng phức tạp: “ cho các nhé, chuyện náo loạn quá! Hôm đó trong tiệc cưới của Thừa Huệ, thuận miệng một câu để hai độc là Hồ Lập Bân và Lý Niệm Quân thành một đôi . Kết quả là họ thực sự thành đôi!!!”
Ngô Đạt rơi trạng thái nghi ngờ bản , thực sự lợi hại như ? Chỉ một câu thuận miệng mà thể se duyên cho khác?
Bây giờ kinh doanh nữa, mai mối thể phát tài giàu nhỉ?