Hai đến phòng bệnh, đến cửa thấy tiếng ông nội và bà nội chuyện bên trong.
“ là , ông trông ở đây gì? Ông tưởng vẫn là thời g.i.ế.c giặc hồi còn lính ? Tuổi cao , còn chịu già.”
“Sức khỏe của vẫn lắm.” Ông nội kiên quyết , mặt tối sầm , m.ô.n.g như đóng đinh ghế: “ đợi bà xuất viện cùng về.”
Nói nửa câu , giọng ông run.
Mãi đến hôm , ông nội Cố mới phát hiện , hóa ông vẫn luôn cho rằng thể đầy thương tích vì chiến tranh của nhất định sẽ bà nhưng bây giờ bà đau đớn, ông chỉ thấy vô cùng sợ hãi.
“Tiểu Vân.” Ông nội nắm lấy tay bà, mắt đỏ hoe, lắp bắp: “Chúng cũng già , nếu thật sự đến lúc thì bà.”
“ vẫn khỏe, ông cũng khỏe, ông nguyền rủa gì .” Bà nội cũng đỏ hoe mắt, bà tuổi chịu bất kỳ sự giày vò nào, mỗi ngủ đều sợ bao giờ tỉnh , vì , khi ngủ, bà đều lặng lẽ ông thêm một , khắc sâu hình ảnh của ông trong mắt.
Lúc , bà trách ông già : “Ông đừng như , sức khỏe của lắm! Ngày mai là thể xuống giường !”
“Được, , .” Ông nội nhét chăn cho bà, giường bệnh của bà, nhỏ giọng dỗ dành: “Chờ bà khỏe , mua kẹo hồ lô cho bà ăn, hồi trẻ bà thích ăn nhất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-686.html.]
TBC
Bà nội rụng khá nhiều răng nhưng khi nhớ đến những que kẹo hồ lô bà ăn khi mới quen ông nội, bà dường như nhớ vị ngọt ngào đó, đầu lưỡi cũng chút ngọt ngào, đôi mắt đục ngầu tràn đầy sự mong đợi: “Được, ăn quả sơn tra to nhất.”
“Được, mua cho bà quả to nhất! Mua quả to nhất thành phố, quốc!” Ông nội mím chặt môi, tính tình kêu một tiếng khi thương trong chiến tranh nhưng lúc mũi cay cay.
Tô Nhân và Cố Thừa An ở cửa một lúc, lặng lẽ lắng hai hồi tưởng chuyện cũ, nỡ bước lên phiền.
Ông nội cố chấp thì ai khuyên , kiên quyết ở bệnh viện trông bà nội một tuần, ban đêm ngủ giường bệnh bên cạnh, giọng bà dần trở nên to hơn, bà cằn nhằn , ông mới dần nở nụ .
Cố Thừa An, Tiền Tĩnh Phương và Ngô thẩm phiên trông đêm ở bệnh viện, Tô Nhân tan cũng đến thăm bà nội cùng bố, thấy bà dần khỏe , cũng dần yên tâm.
Ông nội và bà nội cãi ngày càng nhiều, lòng trong gia đình cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Một tuần , bác sĩ kiểm tra và xác định thể xuất viện, cả nhà mới đưa bà nội về nhà, nghỉ dưỡng bệnh.
Những ngày dưỡng bệnh ở nhà, ông nội ngày nào cũng xoa bóp chân tay cho bà, để bà khỏi khó khăn khi khi khỏe , bà nội rộng lượng, an ủi ông: “Đây vẫn là hưởng phúc đấy.”
Ông nội bất lực vợ, thấy bà giống như hồi trẻ, như một đóa hoa, ông nhịn mà dặn dò: “Phải giữ gìn sức khỏe, đừng tái phát nữa, xương già của chịu giày vò .”
Thời gian trôi qua từ mùa xuân sang mùa hè, chậm rãi trôi đến đầu thu, bà nội ngoài bảy mươi tuổi mới dưỡng bệnh khỏe hẳn.