Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 679

Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:01:02
Lượt xem: 12

Ba ngày trôi qua, đại hội đã đi được hơn nửa chặng đường. Tô Nhân và Khâu Lệ Lệ đã trở nên quen thuộc, biết được con gái cô ấy cũng đã mang thai, Tô Nhân hỏi thăm đôi câu, nghe cô ấy kể lại kinh nghiệm một cách rành mạch, biết được không ít kinh nghiệm.

Tưởng Xuyên ngắt lời hai người: “Đúng rồi, Tiểu Tô, lúc trở về tòa soạn, cô nhớ sắp xếp tài liệu tham dự lần này cho tổng biên tập nhé.”

“Vâng, em nhớ rồi, anh Tưởng.”

Đợi Tưởng Xuyên đi xa, Khâu Lệ Lệ nhỏ giọng nói với cô: “Chúng ta đều phải viết, lúc đó tổng biên tập sẽ xem em có chăm chú lắng nghe không, nếu biểu hiện không tốt, lần sau sẽ không có phần của em nữa.”

Tô Nhân ghi nhớ lời nhắc nhở này trong lòng.

Đến ngày thứ năm ở Thượng Hải, đại hội tạm dừng một ngày, dành thời gian cho mọi người nghỉ ngơi. Tưởng Xuyên hẹn gặp những đồng nghiệp cũ trước đây ở Bắc Kinh, sau đó đến Thượng Hải phát triển, Khâu Lệ Lệ cũng có người quen ở Thượng Hải, định gọi Tô Nhân đi cùng. Tô Nhân là người chu đáo và hiểu chuyện, sao có thể làm phiền người khác ôn chuyện, hơn nữa cô cũng muốn mua một số thứ nên đã tự mình ra ngoài.

Đường phố Thượng Hải rất khác so với Bắc Kinh, Bắc Kinh có nhiều ngõ hẻm, tứ hợp viện san sát nhau, còn Thượng Hải thì có nhiều hẻm hóc đặc biệt, còn có không ít biệt thự nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-679.html.]

Tô Nhân từng tấc từng tấc đo đạc vùng đất này, không có máy ảnh bên mình, cô dùng ánh mắt ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp. Dưới gốc cây ngô đồng, cô thấy mấy ông lão đang chơi cờ tướng, lá rụng đầy, điểm xuyết một màu xanh biếc, cô rảnh rỗi đứng xem một lúc, rồi được người ta mời chơi một ván, cho đến khi đánh bại người ta mới vội vã rời đi.

Một mình đi đi dừng dừng, dạo bước trên đường phố xa lạ, bên tai là giọng nói ngọt ngào của người dân địa phương, nghe không hiểu lắm nhưng trong lòng lại thầm học theo vài câu, dường như đã có thể ra ngoài hù dọa người khác.

Tô Nhân từ nhỏ đến lớn, dường như chưa từng có lúc nào thảnh thơi tự tại như thế này, một mình... không, trong bụng còn có một đứa, cũng không cô đơn, dù sao cũng có em bé bầu bạn với mẹ. Điều duy nhất đáng tiếc là bố đứa bé không có ở đây.

TBC

Đi mệt rồi, Tô Nhân lại tìm một quán cơm tư nhân, gọi hai món, cá lóc hấp xì dầu và tôm rang dầu. Trong lúc chờ đồ ăn, cô nhìn xung quanh, tiến độ cải cách mở cửa của Thượng Hải còn nhanh hơn Bắc Kinh, đủ loại quán cơm tư nhân và quầy hàng rong trên phố san sát nhau, sanh ý cũng rất tốt, vô cùng náo nhiệt. “Đồng chí, đồ ăn của cô đây.”

Tô Nhân nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại với vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai bưng hai đĩa thức ăn đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cười nhìn cô: “Đồng chí, ăn cơm một mình à? Tôi có thể mời đồng chí ăn một bữa không?”

Tô Nhân hơi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Cố Thừa An: “Anh sao lại đến đây?”

Loading...