Tô Nhân mím môi trộm: “Nuôi thì nuôi, lương của em bốn mươi mấy tệ, nuôi , ngày nào cũng cho ăn bắp cải.”
Vừa dứt lời, Tô Nhân qua cửa treo hoa thấy một đám đông trong sân.
Ông bà cụ nhà họ Cố, bố Cố Thừa An và Ngô thẩm, cùng với con Cố Thừa Huệ đều đến.
“Ôi, Nhân Nhân, mau xuống con.” Sáng nay Tiền Tĩnh Phương con trai con dâu mang thai , bà vô cùng phấn khích, cùng với chồng và Ngô thẩm khắp nơi chuẩn , cả nhà xách theo những túi lớn túi nhỏ đến đây.
“Hôm về nhà ăn cơm còn con , sáng nay Thừa An đến , còn lo là nhầm.”
Tô Nhân với chồng: “Mẹ, lúc đầu con nghi ngờ thai , lo với , lỡ như cuối cùng , khiến lo lắng vô ích nên đến bệnh viện kiểm tra xác nhận.”
“Con nghĩ chu đáo nhưng vẫn với gia đình, thể để con một kiểm tra.” Tiền Tĩnh Phương xách đồ chuẩn đến, ít quần áo rộng rãi còn chăn cần dùng khi sinh, thậm chí mua hai bộ quần áo trẻ sơ sinh !
“Sau sẽ chuẩn thêm.”
Ông bà cụ nhà họ Cố càng vui mừng hơn, thấy sắp trông cháu, bế chắt, đôi mắt của hai cụ đều đỏ hoe.
“Chúng cũng lớn tuổi , thể thấy Thừa An của chúng từ nhỏ xíu như lớn lên, còn thể bế con của nó, trong lòng vui lắm.”
Cố Thừa An dựng xe đạp xong, đỡ ông bà xuống: “Ông nội, bà nội, hai đừng lo lắng, chú ý sức khỏe, đến lúc đó chờ bế chắt là .”
“Anh tư, em là cô ?”
“ .” Cố Thừa An lúc mặt mày rạng rỡ, tiện thể quan tâm một câu: “Việc kết hôn của em chuẩn thế nào ? Anh chuẩn quà lớn đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-668.html.]
“Gần xong , em chờ nhận quà thôi~”
Hôm nay nhà cửa náo nhiệt, trong bếp cũng bận rộn, Tô Nhân mấy lớn tuổi trong nhà và Cố Thừa Huệ ở bên, kể kinh nghiệm mang thai, ghi nhớ từng chút trong lòng.
Một bên, đàn ông duy nhất trong nhà là Cố Thừa An cũng ở đó, đang chăm chú lắng .
“Anh tư, chúng em là phụ nữ chuyện về chuyện mang thai, ở đây gì?”
Cố Thừa An đầu óc thông minh, sách thuộc bài thì nhưng lúc ghi nhớ hết những điều cần chú ý, vẻ mặt đương nhiên của em họ: “Anh là chồng của Nhân Nhân, chắc chắn ghi nhớ cùng chị dâu em. Anh chăm sóc chị dâu tư của em thật , em bảo Ngụy Bỉnh Niên học hỏi nhiều hơn.”
Cố Thừa Huệ: “...”
Cố Thừa Huệ và ăn tối ở tứ hợp viện về nhà, tìm Ngụy Bỉnh Niên.
Anh vẫn ở trong ký túc xá do nhà máy cán thép phân phối nhưng hôm nay là ngày dạy học ở trường Đại học Nhân dân, Cố Thừa Huệ liền về trường cũ.
Dưới tòa nhà giảng dạy quen thuộc, cô một cây chằm chằm vân gỗ cây, đang đếm thì đột nhiên thấy tiếng bước chân lưng.
Quay đầu , Ngụy Bỉnh Niên thì là ai?
Cố Thừa Huệ ngọt ngào: “Thầy Ngụy ơi~”
Mí mắt Ngụy Bỉnh Niên giật giật, mỗi cô gái nhỏ trêu chọc gọi một tiếng thầy Ngụy, đều chút bối rối, bản vốn hơn cô mấy tuổi, còn gọi là thầy, chẳng càng già hơn, còn tăng thêm cả bậc nữa ?
TBC
“Ăn tối ?”