Tô Nhân khuyên cũng vô ích, dù cũng đói quá nhiều năm, thói quen như thể đổi trong một sớm một chiều.
Hai ngày nay, ít bụng bài báo còn đến cửa đồn Đông Môn và cửa tòa soạn để đặt đồ, chỉ đích danh tặng cho mấy đứa trẻ, quần áo trẻ em, đồ ăn thức uống, còn ít ngày nào cũng gọi điện đến tòa soạn để hỏi thăm tình hình của mấy đứa trẻ.
Tô Nhân thấy tiếng nhân viên trực tổng đài bận rộn đến mức kịp thở, đầu tiên nhận thức mới về nghề nghiệp của .
Hóa cầm một cây bút, cũng thể tạo năng lượng lớn như .
“Đại ca, bài báo của chị dâu quá, hôm nay ngoài còn các bác hàng xóm bàn tán chuyện , chửi những kẻ bắt cóc là đồ khốn nạn!”
Bây giờ Hồ Lập Bân khá giả, thuê một gian nhà trong tứ hợp viện bếp riêng, cũng khá yên tĩnh, ngày thường gặp hàng xóm láng giềng cũng hòa thuận.
Sáng nay tự hào với hàng xóm rằng phóng viên bài báo đó là vợ của bạn của , khiến hàng xóm đều phấn khích.
Từ gì nhỉ?
À, hả hê!
“ Nhân Nhân , dạo tòa soạn của cô náo nhiệt lắm, cả thành phố đều , hy vọng nhà của bọn trẻ cũng thấy.”
“ , bọn bắt cóc đúng là đồ khốn nạn!”
Mắng bọn bắt cóc một hồi, Hồ Lập Bân theo Cố Thừa An đến nhà máy mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-641.html.]
TBC
Dạo Hà Tùng Bình phụ trách giám sát công trình xây dựng nhà máy mới, quen với những công nhân cũ của nhà máy kéo sợi bông gần đó, hỏi thăm nhiều hơn, còn thể một chuyện cũ ở đây.
Hóa nhà máy tư nhân nhỏ đây là nhà máy của gia đình do bố của Hạ Thiên Tuấn tiếp quản nhưng lúc đó hiệu quả kinh doanh còn nữa, cộng thêm bản ông dân ăn, nhà máy chỉ còn cách tuyên bố phá sản.
Sau đó, công nhân lượt tìm việc khác nhưng cả nhà ba họ Hạ vẫn luôn sống trong khu nhà ở gia đình ở đây, dù thì đất đai là của họ, vẫn thể kiếm tiền bằng cách cho thuê nhà, cả nhà sống khá sung túc.
Nói đến nhà họ Hạ, những hàng xóm cũ lời .
“Dù thì gì hiểu thì cứ đến hỏi họ, giám đốc Hạ mở nhà máy nhưng .”
Dạo Hà Tùng Bình bận giám sát các hạng mục thi công sửa chữa, quả thực nhiều tiếp xúc với nhà họ Hạ, cả nhà thực sự khiến mở rộng tầm mắt.
“Chú Hạ, chúng cháu định cải tạo xưởng kéo sợi đây thành nhà máy lắp ráp máy thu thanh (radio), chú giúp cháu xem bức tường nào thể đập ?”
Giám đốc Hạ khoanh tay , chỉ trỏ công trình cải tạo của nhóm thanh niên : “Ông chủ của các cháu tiền thật đấy nhỉ? Làm ăn lớn thế . Bức tường là xây , thể phá bỏ, các cháu cứ tự quyết định.”
“Vâng ạ.” Hà Tùng Bình đưa cho ông một điếu thuốc, thấy ông đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi, thực sự thỏa mãn, liền lấy diêm định châm thuốc cho ông nhưng giám đốc Hạ xua tay.
“Thôi, vợ mũi thính lắm, lát nữa về mà ngửi thấy mùi thuốc lá, sẽ gặp họa mất!”
“Chú Hạ, ngờ chú sợ vợ thế.”
“Sao gọi là sợ!” Giám đốc Hạ tỏ vẻ điềm nhiên: “Thanh niên ạ, đó là chấp nhặt với bà , phụ nữ mà, dỗ dành một chút, vợ ghen và kỹ tính.”