“Ừm.” Tô Nhân vẫn luôn yên tâm về nhưng hôm nay những chuyện cô kể thì thấy tức ngực: “Anh , tháng xe của Niệm Quân trộm mất bánh xe.”
Cố Thừa An “Ừm” một tiếng, Hồ Lập Bân kể.
“Hôm nay, công an bắt tên trộm, hóa là bốn đứa trẻ chừng mới mấy tuổi.” Tô Nhân lúc cần đáp , liền kể hết những gì thấy ở đồn công an: “Nghe mà thấy khó chịu thật, bảo là mấy đứa trẻ đều bắt cóc đến làng, đứa trẻ tên Thiết Đản đặc biệt thông minh, lúc bắt cóc luôn nhắc nhở rằng đây nhà , mua trẻ bố , nó cứ lẩm bẩm như năm năm, còn như Cẩu Đản và Vịt Đản thì nhớ, lúc bắt cóc chúng còn nhỏ, mới hơn một tuổi, là Thiết Đản thấy, bảo là nhà hàng xóm đột nhiên bế về một đứa trẻ.”
Dạo Tô Nhân thực sự những chuyện như thế , mặt mày buồn rười rượi, tiếp tục : “Đứa đáng thương nhất là Tiểu Hoa, lúc bắt cóc để tóc ngắn, nhầm là con trai bắt cóc, kết quả bán đến nơi, mua trẻ phát hiện con trai thì , thế nào cũng kẻ bắt cóc thuyết phục mua với giá nửa tiền, kết quả đầy ba tháng vẫn ghét bỏ nó, định giữa mùa đông vứt nó ngoài cho c.h.ế.t cóng để tiết kiệm lương thực, vẫn là Thiết Đản lén lút bế nó về, gia đình đó thấy nó vẫn c.h.ế.t cóng, nghĩ là ý trời nên cũng nuôi tạm.”
TBC
“Bọn buôn ...” Cố Thừa An cũng nổi giận nhưng cảm nhận tâm trạng của vợ, vỗ nhẹ cánh tay cô.
“Ôi, thôi là thấy khó chịu , mấy đứa trẻ chỉ cao đến thế, quần áo rách rưới, gầy trơ xương, ăn uống thì như sói đói, mà thấy đau lòng.”
“Bọn buôn và kẻ mua chúng thì ? Công an hẳn thể trực tiếp bắt chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-638.html.]
“Đều c.h.ế.t .” Tô Nhân kể chuyện , là báo ứng : “Năm ngoái trận lũ lớn , cả ngọn núi của làng họ đều sạt lở, em Thiết Đản nhiều chết, lớn trong nhà của mấy đứa trẻ đó đều chết, còn cả bọn buôn năm xưa bắt cóc chúng cũng cứu .”
“Thế thì đúng là trời mắt.” Cố Thừa An thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Vài đứa trẻ đó còn nhớ tình hình gia đình đây ? chắc là khó, lúc bắt cóc chúng mới lớn cỡ nào chứ.”
“ , chỉ Thiết Đản và Tiểu Hoa một chút ấn tượng nhưng mơ hồ, Thiết Đản nhà nhỏ và chật chội, còn lờ mờ nhớ là trong nhà nhiều .”
“Tiểu Hoa nhà con bé lớn, hình như còn cầu thang, lờ mờ nhớ một phụ nữ dịu dàng, dắt con bé , xung quanh nhiều nhà, vẻ như ở thành phố.”
“Còn Cẩu Đản và Vịt Đản thì nhớ gì cả.”
Tô Nhân lẩm bẩm: “Không mới tìm nhà của chúng, con cái trong nhà bắt cóc, chắc gia đình lo lắng lắm.”
Cố Thừa An những manh mối mơ hồ như , đầu mối gì cũng cau mày: “Anh quen khá nhiều nhưng những thông tin chẳng khác gì mò kim đáy bể, trừ khi để cả thành phố đều , tự đối chiếu xem con .”
“Để cả thành phố đều ?” Tô Nhân giãn mày, mắt sáng lên: “Em cách !”