Lúc mấy đứa trẻ còn vẻ đề phòng và cảnh giác như lúc đầu, cô xinh dịu dàng lau mặt lau tay, chúng thoải mái đến mức , Tô Nhân bằng ánh mắt như chứa đựng cả bầu trời , lấp lánh ánh sáng.
Tô Nhân gọi chúng theo, bốn cái đuôi nhỏ theo cô, cô mở túi giấy đựng bánh gà, lấy bốn cái bánh chia cho bọn trẻ, gọi công an Tiểu Lý tùy ý lấy, mới rời .
“Cô ơi!”
Cô vài bước, đột nhiên thấy một giọng trẻ con, mang theo sự ngây thơ đặc trưng của trẻ nhỏ.
Tiểu Hoa chạy đến bằng đôi chân nhỏ bé, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ trông vô cùng đáng yêu.
“Sao thế?” Tô Nhân mấy đứa trẻ, chúng kể về cảnh của càng thương hơn, xoa đầu cô bé, chỉ vì ăn no mặc ấm, tóc vàng hoe một mảng, khô như cỏ dại.
Tiểu Hoa ôm lấy chân cô, như lấy hết can đảm, chớp đôi mắt to long lanh, : “Nước lớn đến , nhà của chúng cháu cũng còn nhưng thực đó nhà của chúng cháu, chúng cháu đều bắt cóc đến đó.”
Tô Nhân ngạc nhiên cô bé, vội ngẩng đầu công an Tiểu Lý, thấy công an Tiểu Lý cũng thấy lời , tới, cô cúi đầu xác nhận : “Ý cháu là, cháu nhớ bắt cóc đến làng Đại Điền?”
Tiểu Hoa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, gật đầu.
*
Cố Thừa An bận rộn với việc xây dựng nhà máy, đến khi bầu trời đêm lấp lánh những vì , ánh trăng trải dài con đường về nhà, mới đội đội trăng về nhà Mạo Nhi Hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-637.html.]
Trong tứ hợp viện, bố vợ nghỉ ngơi, qua cửa treo hoa thấy đèn phòng ngủ sáng, đẩy cửa , vợ đang giường sách.
Nói là sách nhưng vẻ giống như , trang sách tay động đậy, ánh mắt dừng ở điểm nào.
TBC
“Sao thế? Hôm nay việc mệt quá ? Hay là phỏng vấn chuyện gì kỳ lạ?”
Cố Thừa An dựa cửa, bẩn thỉu, lăn lộn trong bụi bặm, nhà máy nhiều chỗ cần sửa chữa, đều đích giám sát, những ngày bận rộn đến mức thở .
Lúc dám gần Tô Nhân, sợ cô bẩn.
“Anh về ?” Tô Nhân giơ tay đồng hồ, chín giờ rưỡi tối, thấy quần áo Cố Thừa An dính đầy bụi, áo sơ mi đen mấy chỗ loang lổ màu xám, cũng dạo bận, chỉ giục : “Nhanh tắm , về ngủ một giấc cho thoải mái.”
Cố Thừa An cô một cái, vẻ như thực sự chuyện gì, lúc mới rời .
Đợi đến khi quấn cả trong nóng nồng nặc trở về phòng, tiện tay kéo tắt dây đèn, lên giường, Tô Nhân liền tự giác dựa .
Dạo , bận, quá nhiều việc lo, giai đoạn đầu khởi nghiệp đặc biệt cần cẩn thận, nền móng của tòa nhà vững chắc, từng bước chắc chắn.
Cô dựa n.g.ự.c Cố Thừa An, giơ tay vuốt ve những sợi râu kịp cạo trong mấy ngày, cứng.
“Anh mệt ?”
“Không mệt.” Trong mắt Cố Thừa An vẻ mệt mỏi hiếm thấy, thể che giấu nhưng vẫn mỉm cúi xuống hôn lên trán Tô Nhân, ôm chặt cô: “Thực kiếm tiền ai mà mệt chứ? Em đừng lo cho .”