Mấy đứa trẻ ăn no thì nhận, hỏi gì cũng , vẻ mặt cảnh giác cực mạnh.
Tô Nhân thấy thở dài bất lực, mấy đứa trẻ đảo mắt, cảnh giác xung quanh, hiểu thấy thương, luôn cảm thấy mấy đứa trẻ đáng thương vô cùng.
Cô liếc cảnh sát Tiểu Lý, cầm theo mấy viên kẹo sữa từ chối tới, đứa trẻ cảnh giác nhất trong bốn đứa là Cẩu Cẩu : “Cẩu Cẩu, ăn kẹo sữa ? Kẹo sữa ngọt thơm, ngon hơn cả bánh bao và mì nãy các cháu ăn.”
“Không !” Vịt Đản kéo Cẩu Đản , thấy nước miếng của nó sắp chảy , đẩy nó một cái, nó tỉnh táo .
Tô Nhân : “Sao các cháu ăn kẹo sữa? Là vì cô mặc cảnh phục công an, các cháu tin cô ?”.
Tiểu Hoa phụ nữ mặt, thấy cô ngọt ngào, trong lòng chút thiện cảm: “Chúng cháu ăn linh tinh.”
“Sao ? Vừa nãy các cháu ăn bánh bao và mì của chú công an ?”
“Đó là vì chúng cháu sắp c.h.ế.t đói , sắp c.h.ế.t đói thì cần quan tâm là nữa.” Vịt Đản hét lớn.
Tô Nhân nhịn bật , cái miệng bẩn thỉu, dáng vẻ ngây ngô của nó, trong lòng thấy thương.
Cô bóc vỏ kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, lộ một viên kẹo sữa màu trắng sữa, tỏa mùi thơm thoang thoảng, nếu như đó mấy đứa trẻ còn thể dựa sự tin tưởng để chống sự cám dỗ của kẹo thì lúc viên kẹo sữa trắng muốt dường như khiến khí cũng trở nên ngọt ngào, mấy đứa trẻ nhịn nuốt nước miếng.
“Ừm~” Tô Nhân cho kẹo sữa miệng, hương thơm ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang miệng, mấy đứa trẻ phụ nữ mặt ăn kẹo sữa ngon lành, miệng nhỏ của cũng động đậy theo.
“Các cháu ăn ? Cô , cô là phóng viên, các cháu phóng viên ?”
“Biết!” Vịt Đản há miệng, dường như khí cũng ngọt ngào: “Là bài báo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-635.html.]
Tô Nhân cách chọc nhưng cũng sai: “ , đây là thẻ phóng viên của cô, các cháu chữ ? Có ? Cô , chỉ tìm hiểu tình hình của các cháu. Vài viên kẹo sữa các cháu cầm lấy, ăn thì ăn.”
Lần , mấy đứa trẻ từ chối nữa, nhanh chóng lấy kẹo sữa từ tay Tô Nhân, nắm chặt trong tay.
TBC
Người cầm của khác thì tay sẽ ngắn, Tô Nhân thuận miệng hỏi: “Cẩu Cẩu, cháu thích ăn gì nhất?”
“Bánh bao!”
“Bánh bao cháu ?”
“Không , nhà cháu mua nổi bột mì.”
Tô Nhân hỏi nó: “Nhà cháu ở ? Sao mua nổi bột mì, cô thấy thể nào.”
“Thật mà!” Cẩu Cẩu sốt ruột, nó dối: “Nhà cháu ở ven sông nhưng bây giờ còn nữa.”
“Không còn nữa? Sao còn? Cháu nhớ đường ? Cô đưa cháu về.”
“Thật sự còn nữa.” Lần Vịt Đản cũng chen : “Nước lớn lắm, ầm ầm, nhà cửa đều còn.”
Tiểu Lý và Tô Nhân , cả hai đều nghĩ đến trận lũ năm ngoái ở vùng quê gần Bắc Kinh, thiệt hại lớn.
“Có thôn Ân Hồng ?” Tiểu Lý thấy mấy đứa trẻ ngơ ngác, hỏi: “Hay là thôn Đại Điền?”
Mắt Cẩu Cẩu sáng lên, định mở miệng thì Thiết Đản lớn tuổi nhất bịt miệng, tiếng ậm ừ phát từ khe hở của bàn tay bẩn thỉu.
Công an Tiểu Lý và Tô Nhân đều hiểu rõ.