Ngồi bờ ruộng, Cố Thừa An mở túi, lấy chiếc đài và mười mấy cuộn băng từ, bộ là “Âm nhạc uỷ mị” nhờ mua bán trong những năm , đây phép công khai, sợ tố cáo, bây giờ chính sách nới lỏng một chút, cũng ít lên án âm nhạc uỷ mị hơn.
Tô Nhân hiểu ý, nhận lấy đài và băng, chọn một cuộn bỏ , bấm nút phát, liền thấy tiếng hát động lòng phát từ loa.
TBC
“Thời gian trôi qua bao giờ trở , chuyện cũ chỉ thể hồi tưởng... Gió xuân thổi đỏ hoa, em cũng thêm tuổi mới...”
Tô Nhân ôm đài, như ôm một bảo bối yêu thích, nhiều , cô khẽ hát theo, giọng hát nhẹ nhàng uyển chuyển, như tiếng chim họa mi du dương.
Phía mắt là rừng núi mênh mông, khiến lòng thư thái, từ khi lên đại học nghiệp , lâu cô thư giãn như thế : “Em còn nhớ, sáu năm em mới đến nhà , đến đây bài 'âm nhạc uỷ mị' đầu tiên chính là bài hát .”
Cô Cố Thừa An, như những ngôi lấp lánh trong mắt: “Lúc đó cho em mượn đài, để em mấy ngày, em thấy đúng là .”
Nghe , Cố Thừa An tít mắt, ánh mắt cô cháy bỏng: “Cho em mượn đài và băng là ? Không đúng, đây là như thế nào trong lòng em? Người ?”
Tô Nhân mím môi nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước đây dữ lắm, đáng sợ, em dám trêu .”
“Còn bây giờ thì ?” Cố Thừa An đột nhiên tiến gần cô: “Bây giờ em thấy là như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-630.html.]
Khi hỏi, cách giữa hai gần, Tô Nhân như thấy bóng dáng trong đôi mắt sâu thẳm như biển của , cô ngọt ngào, phụ nữ trong mắt Cố Thừa An cũng .
“Bây giờ, là chồng em~” Tô Nhân , đây cô thể những lời như , bây giờ thể một cách thoải mái, chút bá đạo ảnh hưởng.
“Ừ.” Cố Thừa An , đôi lông mày kiếm đen nhánh xếch lên, đôi mắt đều nhuốm màu vui mừng và thích thú: “Anh là chồng em.”
Lấy chiếc đài tay Tô Nhân, Cố Thừa An lấy băng , chọn một cuộn bỏ , khi loa phát một bài hát tình yêu da diết, hàng mi Tô Nhân khẽ run.
“Em hỏi... yêu em bao nhiêu, yêu em mấy phần, tình em cũng thật, tình cũng chân thành, trăng sáng lòng ...”
Tô Nhân nhớ sáu năm , Cố Thừa An dùng bài hát để mừng sinh nhật cô, đáng tiếc là băng cắt mất một đoạn, hổ mà ba chữ đó với cô.
Dù sáu năm trôi qua, Tô Nhân vẫn như nhớ câu đó. Đó là sinh nhật đặc biệt nhất và khó quên nhất mà cô từng trải qua.
“Em hỏi tại mở xưởng sản xuất radio bán ?” Cố Thừa An cạnh cô, hai cánh tay áp sát , tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm khi lập gia đình.
“Thực ban đầu định bán xe đạp, xe đạp là phương tiện , nhu cầu của lớn, thị trường triển vọng, bên cũng thợ, mối quan hệ, kỹ thuật nhưng...” Anh dừng một lát, Tô Nhân: “Hôm đó thấy em ở nhà xong bản thảo ôm đài radio băng, những bài hát đó, nhớ đây mở những bản nhạc uỷ mị đó cho em , đột nhiên đổi chủ ý, mở nhà máy radio bán. Anh cũng nghĩ tên thương hiệu , gọi là Ân Nhạc.”