Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 626
Cập nhật lúc: 2025-01-06 17:20:26
Lượt xem: 49
Mấy người nào từng nghe yêu cầu như vậy, đây là con trai hại bố mẹ sao?
Chú Trần ở bên cạnh vui vẻ, giải thích với Cố Thừa An và những người khác: “Nghe lời nó đi, thằng bé có thể quyết định được.”
Cố Thừa An đương nhiên đồng ý mức giá này, thực ra đây chính là giá thị trường hiện tại nhưng người cho thuê lúc đầu hét giá cao hơn một chút để có không gian mặc cả cũng là hợp lý, nếu đối phương không trả giá thì càng có thể kiếm thêm được chút tiền.
Chỉ là Cố Thừa An vốn còn tưởng phải tốn nước miếng để mặc cả, không ngờ người này còn khá sòng phẳng.
Nhà máy bỏ hoang này dù là vị trí địa lý hay diện tích lớn nhỏ và mức độ bảo dưỡng đều là tốt nhất trong số những nhà máy bỏ hoang mà Ngô Đạt đã tìm hiểu, chỉ cần giá cả phù hợp với kỳ vọng trong lòng, Cố Thừa An không ngại quyết định nhanh chóng.
Nhưng chỉ sợ con trai đồng ý, sau này bố mẹ nó đến gây chuyện, vẫn nên gặp bố mẹ nó rồi hãy nói.
Anh không muốn sau này cứ dăm bữa nửa tháng lại có người đến gây sự với nhà máy.
Hạ Thiên Tuấn thấy người đàn ông này có vẻ khá thận trọng, liền nhếch mép: “Được thôi, đến lúc đó nghe tôi nói là được. Các người đừng có trả giá.”
Mẹ Hạ vừa mới nhặt xong lá cải thì nghe thấy tiếng động ở hành lang, là tiếng bước chân của rất nhiều người.
TBC
“Mẹ, đã thương lượng xong rồi.” Hạ Thiên Tuấn đi vào nhà trước, nháy mắt với mẹ mình: “Bọn người này khó đối phó lắm, con nói đến mức sắp rách cả miệng rồi, cuối cùng thì ba trăm sáu một tháng.”
“Ba trăm sáu?” Mẹ Hạ mím chặt đôi môi dày, đôi mắt đen láy đảo một vòng: “Không phải là bốn trăm sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-626.html.]
“Người ta đâu phải người ngốc, bốn trăm thì ai thuê chứ? Đất ở đây hoang bao lâu rồi, cho thuê thì có thêm khoản thu nhập, không cho thuê thì chẳng có gì. Ba trăm sáu cũng tạm được rồi, nói gì thì nói con còn lo bọn họ mở cái xưởng gì đó rồi vài tháng sau phá sản... Cho thuê trước để kiếm tiền vài tháng đã.”
Mẹ Hạ lau tay vào tạp dề, lúc này mới đáp: “Được, ký hợp đồng đi.”
Cố Thừa An thấy mẹ Hạ lật ra tờ giấy tờ nhà đất trong phòng quả nhiên có ghi tên Hạ Thiên Tuấn, lúc này mới yên tâm, dù sao thì đến lúc đó hợp đồng là giấy trắng mực đen.
“Nhưng mà, đồng chí, tôi có một điều muốn nói, trên hợp đồng của chúng ta cứ ghi là thuê ba trăm bốn, nhất là sau này nếu gặp ông già nhà chúng tôi thì đừng có lỡ miệng. Hai mươi tệ chênh lệch đó đưa riêng cho tôi.”
Mọi người: “...?”
Nói xong, mẹ Hạ còn nhìn con trai mình, ra hiệu với nó: “Đừng có nói với bố con!”
“Yên tâm đi mẹ, con kín miệng lắm!” Hạ Thiên Tuấn gật đầu với bà.
Tô Nhân ở bên cạnh nhìn, kinh ngạc vì đây đúng là một đôi mẹ con ruột.
Bố Hạ Thiên Tuấn từ khi về nhà đã nghe nói có người chịu thuê nhà máy, còn là giá ba trăm bốn một tháng, đương nhiên là vui mừng.
Hai bên ký xong hợp đồng đóng dấu, Cố Thừa An bảo Hà Tùng Bình đếm một nghìn ba trăm sáu mươi tệ đưa qua, vừa đủ tiền thuê nhà ba tháng và tiền đặt cọc, ba người nhà họ Hạ đứng đối diện, Hà Tùng Bình suy nghĩ đưa cho ai.
Mẹ Hạ cười ha ha: “Để ông già nhà chúng tôi cầm đi.”
“Đúng vậy, bố là trụ cột gia đình, bố cầm đi.” Hạ Thiên Tuấn phụ họa.