Tô Nhân theo Cố Thừa An và nhà máy bỏ hoang nhiều năm , mặc dù bỏ hoang nhiều năm nhưng bên trong hoang tàn như tưởng tượng, thậm chí cỏ dại là cắt tỉa định kỳ.
“Bên trong hai khu gia đình, bây giờ vẫn cho mười mấy hộ thuê, họ và gia đình vẫn ở trong đó.” Chú Trần : “Nếu thật sự thuê thì thể để họ chuyển , họ đều ở đó nhiều năm .”
Cố Thừa An để ý những chi tiết nhỏ , hơn nữa cũng mấy hộ dân, đôi giày da bóng lộn của giẫm lên những viên sỏi nhỏ mặt đất, ánh mắt sắc bén quan sát từng tấc đất, diện tích nhà máy lớn nhỏ, ba xưởng sản xuất hai bên, ngoài còn một tòa nhà văn phòng hai tầng, chung cũng khá .
“Chú Trần, giá cả thế nào?”
Chú Trần tính nhẩm trong đầu mấy con , cuối cùng tất cả đều lăn xuống cổ họng, chú chọn một con : “Tiền thuê một tháng là bốn trăm hai, tiền đặt cọc là bốn trăm hai, nửa năm nộp một .”
TBC
“Giá cao.” Trong lòng Cố Thừa An giá, khi mở lời thương lượng giá cả thì cũng vội chậm.
“Gần như là cố định mức giá . Giá còn về bàn bạc với cháu trai , thực nó báo cho là bốn trăm rưỡi, thấy các thành tâm nên mới giá .”
Lông mày Cố Thừa An động: “Cháu trai chú thể chủ?”
“Ừm.” Chú Trần gật đầu: “Bố nó quản chuyện , nó chủ. Đừng thấy nó còn trẻ, thực tinh ranh.”
“Vậy phiền chú sắp xếp cho chúng gặp cháu trai chú để chuyện.”
“Được!”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-625.html.]
Khu gia đình của nhà máy kéo sợi bông cũ hai cây hòe mấy chục năm tuổi, rợp bóng mát cả một vùng.
Hai tòa nhà nhỏ bằng gạch xanh xếp thành một hàng, mười mấy hộ gia đình sinh sống nhưng nhiều ngôi nhà bỏ trống.
Những bên trong chủ yếu là gia đình công nhân của nhà máy đây, khi nhà máy phá sản, nhiều chuyển nhiều năm nhưng vẫn một ở , đóng tiền thuê nhà và sinh sống ở đây.
“Hạ Thiên Tuấn, đừng thư nữa! Ra ngoài xem , chú họ con là đến thuê nhà máy.” Mẹ Hạ, cũng chính là vợ của giám đốc nhà máy kéo sợi bông đây, giờ gột rửa hết sự phồn hoa, đang nấu ăn trong nhà, sai bảo con trai giải quyết chuyện .
Người đàn ông trẻ tuổi đang chăm chú bức thư mới gửi đến hôm nay trong nhà, mái tóc bù xù rối bời, đáp một tiếng: “Biết .”
vẫn nhúc nhích, những dòng chữ xinh của phụ nữ xa lạ đó, những câu thơ trích dẫn và những dòng chữ kể về cuộc sống đại học của cô , tự chủ mà tưởng tượng đến dáng vẻ của bạn thư với .
“Đừng chằm chằm bức thư rách nát đó nữa!” Mẹ Hạ thể chịu đựng nữa nhà lôi , con trai , bây giờ còn thư với lạ nữa: “Cái gì... cái gì đó?”
Người đàn ông trẻ tuổi , để lộ một khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen rối bù cũng che ngũ quan đoan chính tuấn tú.
Anh sửa lời : “Mẹ, đó gọi là bạn thư.”
“Được , đừng lề mề nữa! Ra ngoài nhanh, giải quyết thỏa chuyện , giá cả thấp hơn bốn trăm, nếu đối phương thành tâm thì ít hơn năm đồng cũng .”
Giơ tay gãi đầu, vuốt mái tóc như ổ gà, Hạ Thiên Tuấn lê dép ngoài, thấy mấy ý định thuê nhà máy, liếc mắt nhận ai là quản lý, mở lời thẳng.
“Cho các thuê ba trăm tám một tháng nhưng nếu bố hỏi thì các cứ bảo là thuê ba trăm sáu, thế nào?” Hạ Thiên Tuấn nhếch cằm: “Hai mươi đồng các giữ hộ , đưa riêng cho . Nếu thì sẽ chịu giá bốn trăm , chỉ mới thuyết phục bà .”
Mọi : “...?”