“Để em xem nào...” Tô Nhân tuy học khoa ngữ văn nhưng cũng học ké cả lớp tiếng nước ngoài, đều chú trọng phát triển diện: “Dịch thì nghĩa là tủ lạnh hiệu Đức Dung, lạnh giữ nhiệt, gian lưu trữ lớn...”
Cố Thừa An vợ dịch một loạt chữ nước ngoài, vẻ tự tin và thoải mái đó, như đang tỏa sáng.
“Em học ngữ văn mà trình độ tiếng nước ngoài cũng thế.”
“Em giỏi mà~” Tô Nhân nháy mắt với , mỉm nhẹ.
mà, đến ai trong nhà giỏi tiếng nước ngoài nhất thì Tô Nhân, mà là Tô Kiến Cường!
Năm đó ông ở nước ngoài nhiều năm, ăn giao tiếp với nhiều , khách hàng chủ yếu là nước ngoài, chỉ tiếng Anh, tiếng Nga thông dụng, mà cả tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý cũng thể vài câu.
Khách nước ngoài đông nhất ở cửa hàng Hữu nghị, vì dân trong nước phiếu ngoại tệ nhiều, ngay cả nhân viên bán hàng ở đây cũng tiếng nước ngoài, chủ yếu là tiếng Anh, ngoài còn tiếng Nga.
Nếu gặp nước ngoài khác tiếng Anh thì khó xử, thế là, mấy nước ngoài tóc vàng mắt xanh đến quầy bán sô cô la, líu lo những lời hiểu, nhân viên bán hàng cố gắng dùng tiếng Anh giao tiếp với họ, kết quả là hai bên như vịt sấm, cảnh tượng nhất thời chút buồn .
Tô Kiến Cường tiến lên một bước, mở miệng một tràng tiếng nước ngoài lưu loát, giao tiếp với mấy nước ngoài , mấy ở nơi đất khách quê cuối cùng cũng tìm hiểu lời , lập tức vui mừng tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-600.html.]
“Đồng chí, cảm ơn ông nhé.” Nhân viên bán hàng của cửa hàng Hữu nghị vốn luôn kênh kiệu liên tục cảm ơn ông.
“Không gì, họ tiếng Đức nhưng mới đến đây, phiên dịch đến nên mới xảy vấn đề.” Tô Kiến Cường chỉ đống sô cô la : “Họ hỏi loại Hershey .”
“Ồ, , hôm nay mới về hàng, sắp xếp lên ngay.”
TBC
Cố Thừa An và Tô Nhân bên cạnh lắng , chỉ thấy dáng vẻ của bố cao lớn hơn một chút, đúng là lợi hại.
Tô Kiến Cường truyền đạt ý tứ của hai bên, thấy mấy nước ngoài chỉ đích danh , cũng theo xem, giơ tay vẫy con gái: “Nhân Nhân, con cũng nếm thử xem, mấy Đức đều thích ăn, chắc chắn là ngon.”
Tô Nhân nhận hai hộp sô cô la mà bố đưa cho, dòng chữ tiếng Anh to đùng đó, dường như cảm nhận một chút ngọt ngào.
“Thế thì tặng luôn cho Thừa Huệ một hộp.”
Cố Thừa An đây từng nếm thử sô cô la, nhờ mang từ Cảng Thành về, ngọt, còn ngọt hơn cả đường ở đây nhưng vị ngọt đó chút đặc biệt, đậm đà, tóm là chút kỳ lạ.
“Con bé Thừa Huệ chắc chắn thích.” Anh giúp cô cầm hộp sô cô la.
Nhà thêm tủ lạnh, một chiếc tủ lạnh một cửa màu xanh nhạt, chia hai ngăn. Phía là ngăn đông, cao ba mươi centimet, chủ yếu để đông thịt, bây giờ mới cuối tháng hai, thời tiết ở Bắc Kinh lạnh, như thể là tủ lạnh tự nhiên nhưng đến mùa hè, thời tiết nóng nực, thức ăn dễ hỏng, lúc đó tủ lạnh mới phát huy tác dụng.