Lý Hồng Binh định mở miệng thì Lý Niệm Quân từ chối: “Không , nhà các tự ăn , nhà chúng tự ăn.”
“Cô...” Hồ Lập Bân nhếch miệng với cô: “Chờ một chút, đến chuyện với cô.”
Một lát , Hồ Lập Bân kéo Hồ đến, Lý Niệm Quân đối mặt với dịu dàng và ái như một chú mèo ngoan ngoãn, bà mời cả nhà sang ăn cơm, còn lý do gì để từ chối.
Họ bưng một món ăn lớn sang, hai gia đình tụ tập ăn cơm, cũng coi như náo nhiệt.
Sau bữa ăn, Lý Niệm Quân để những lớn tuổi nghỉ ngơi, còn thì bếp rửa bát, Hồ Lập Bân cũng chạy theo.
“Niệm Quân...”
Lý Niệm Quân giật , lẩm bẩm: “Hồ Lập Bân, đừng gọi như .”
Hai nào sến súa gọi như .
“Sao, chỉ Lương Gia Đống mới gọi ?” Hồ Lập Bân tức tối, nhớ đến cô giới thiệu Lương Gia Đống là đối tượng, trong lòng thật khó chịu: “Chuyện ...”
Lý Niệm Quân rửa bát, thấy đàn ông bên cạnh cứ giành rửa bát, dứt khoát nhường một bước: “Anh đừng mà, năm đó to là thích Lý Niệm Quân , bây giờ gì?”
Nhớ đến đêm giao thừa khi đốt pháo, một câu của lẫn trong tiếng pháo, Lý Niệm Quân chút bực bội.
Nói thích là , thích cũng là .
“Lần đó là do tự chuốc lấy.” Hồ Lập Bân hận thể bay về quá khứ tát một cái: “Anh cứ nghĩ em là sinh viên đại học, chẳng là gì cả, em thường theo em đại học tìm đối tượng, chắc chắn sẽ thích ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-588.html.]
Lý Niệm Quân liếc , vẩy vẩy bàn tay còn ướt: “Vậy quá, thấy thích , bây giờ ầm ĩ cái gì?”
“Này!” Hồ Lập Bân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái, kiên quyết chịu buông: “Bây giờ em chia tay với Lương Gia Đống, thừa nước đục thả câu ? Lần em theo miền Nam, , nghĩ đến là khó chịu, dù mặt cũng dày, dày thì lấy vợ.”
Anh nghiêm túc Lý Niệm Quân, vẻ mặt tập trung: “Em thích một chút nào ?”
Ngón tay cái và ngón trỏ bóp bóp trong khí: “Một chút cũng .”
Lý Niệm Quân trả lời , thẳng.
Mỗi năm Tết chỉ một ngày nghỉ, náo nhiệt qua , trở về với công việc nhưng trở về, lòng vẫn về.
Tô Nhân trở về tòa soạn một công việc phỏng vấn đơn giản, dạo báo chí cơ bản chỉ đưa tin về những nội dung náo nhiệt vui tươi.
Công việc nhẹ nhàng, đồng nghiệp thích chuyện phiếm.
Tô Nhân bốc một nắm hạt dưa cho mấy đồng nghiệp, tổ trưởng Hà Quốc Cường dẫn Lỗ Đức Hoa phỏng vấn, trong văn phòng chỉ còn ba đồng chí nữ và một đồng chí nam.
Dương Hữu Huệ năm nay gần ba mươi nhưng trông già, thoáng qua cũng chỉ ngoài hai mươi, hiện đang mang thai năm tháng, đang nhai hạt dưa kể chuyện phiếm của tổ hai mà cô ây gần đây.
TBC
“Tống Tiến Dân Tết tổng biên tập mắng hai , về nhà trút giận lên trong tổ.”
Tô Nhân ăn hạt dưa thơm phức, cũng thấy lạ: “Không ngày nào cũng mắng chứ?”
Cô , Tống Tiến Dân tính tình , bản ý là thích mang cảm xúc công việc, đủ kiểu bắt bẻ.
“Dù thì dạo tổ của họ dám thở mạnh, đáng sợ quá~”