Lương Gia Đống gật đầu, Hồ Lập Bân, mỉm , lịch sự lễ phép: “Chào đồng chí, là yêu của Niệm Quân.”
Hồ Lập Bân mặt là sinh viên ưu tú của trường đại học B, Lý Niệm Quân bên cạnh yêu , quả là xứng đôi.
Chỉ thấy tim như ai đó bóp chặt, dần dần nứt .
“Ồ, lắm.” Mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ phần khó coi thì thầm: “Tốt lắm, thấy hai xứng đôi, yêu mà với bạn bè chúng . Vậy, thì nhé!”
Hồ Lập Bân đến vội vã, bước , nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Niệm Quân.” Lương Gia Đống gọi một tiếng, gọi Lý Niệm Quân , thấy mặt cô phảng phất nỗi buồn nhàn nhạt: “Cô...”
“Xin , bạn học Lương Gia Đống, nãy nhất thời nóng nảy, cảm ơn phối hợp với .” Lý Niệm Quân : “May mà vạch trần , nếu thì mất mặt quá.”
Ánh mắt Lương Gia Đống tối sầm , chỉ : “Không .”
...
Buổi chiều, hoàng hôn buông xuống, Tô Nhân ngóng ngoài cửa sân, chỉ một lát , thấy bầu trời dần dần kéo mây đen, đen kịt một mảng.
“Có vẻ như sắp mưa to .” Tô Nhân vội thu quần áo đang phơi dây phơi trong sân: “Không Hồ Lập Bân và Lý Niệm Quân thế nào ?”
Cố Thừa An đến giúp, xách một đống quần áo phòng ngủ, thuận miệng : “Có lẽ ngày mai em sẽ tin hai họ .”
“Vậy thì quá!”
TBC
=
Ngày hôm , Tô Nhân đợi tin tức gì của Hồ Lập Bân và Lý Niệm Quân nhưng gặp phóng viên Tưởng Vy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-534.html.]
Lần hai vội vã gặp ở Quân khu Tây Nam, Tô Nhân và bố nhận cũng nhờ cô giúp đỡ nhưng phóng viên Tưởng công việc bận rộn, phỏng vấn nhiều tin tức, khi trở về Bắc Kinh, Tô Nhân và bố mời cô ăn cơm nhưng đợi lúc cô rảnh.
Lần gặp cô ở gần Mạo Nhi Hồ.
Cố Thừa An , Tô Nhân và bố dậy sớm mua đồ ăn ở cửa hàng thực phẩm, Tô Kiến Cường lâu trải qua cuộc sống chỉ cần tiền mà còn cần phiếu mua hàng.
“Bố, mua một miếng sườn về hầm canh nhé, ngoài xem xem bố thích ăn gì nữa?”
“Được, bà nội con thích nhất là hầm canh sườn sen. Bố nhớ hồi nhỏ con thích ăn đùi gà.”
Đó là đầu tiên Tô Kiến Cường về quê thăm khi nhập ngũ, ở nhà hàng quốc doanh trong huyện mua một cái đùi gà về cho con gái, cô bé ăn đến đầy miệng mỡ.
“Đó là chuyện bao nhiêu năm .” Tô Nhân đỏ mặt nhưng cũng vui vẻ đồng ý, mua một con gà về nhà.
Bố con xếp hàng mua thịt mua đồ ăn trong cửa hàng thực phẩm đông đúc, đường về nhà thì gặp phóng viên Tưởng.
“Đồng chí Tô Kiến Cường, Tô Nhân!” Phóng viên Tưởng rõ về cảnh của gia đình , cảm khái, bây giờ thấy hai bố con họ đoàn tụ cũng vui.
“Chị Tưởng, chị ở đây?”
“Chị đến đây phỏng vấn một cựu chiến binh, chuẩn .”
Tô Kiến Cường lên tiếng: “Đã đến thì ăn cơm hãy .”
Tưởng Vy hai bố con mời về nhà khách, trưa đó, canh sườn sen và gà luộc bưng lên bàn.
“Nhìn bố con hai thế , thật , cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng hơn!”
“Còn cảm ơn phóng viên Tưởng nữa.”