Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 533

Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:33:31
Lượt xem: 24

“Lý... Lý Niệm Quân về trường sớm à?”

Vợ chồng Hàn Khánh Văn và Dương Lệ cùng Hà Tùng Bình và Hồ Lập Bân đến tứ hợp viện chơi, Ngô Đạt có việc ở nhà, còn Lý Niệm Quân thì không đến.

Hồ Lập Bân nghe Tô Nhân nhắc đến chuyện này, trong lòng lại buồn bã, chẳng lẽ hôm đó mình nói...

Anh ta bĩu môi, muốn tát cho bản thân một cái!

Cố Thừa An cầm bình nước ấm rót nước cho khách: “Nhà chúng tôi gần trường đại học B lắm, đi bộ chỉ mất mười phút, ai muốn đến thì rất tiện.”

Tô Nhân mỉm cười, bưng cốc tráng men uống nước làm ướt giọng: “Đúng vậy, đi thẳng qua đây, rẽ một cái là đến cổng phụ của trường chúng tôi, từ cổng phụ vào không xa là đến ký túc xá.

Ôi, Niệm Quân ở một mình trong ký túc xá buồn chán lắm, đến cả người nói chuyện và ăn cơm cùng cũng không có, mọi người đều chưa về trường.”

Vài phút sau, Hồ Lập Bân xoa mũi, nói với mọi người: “Tôi ra ngoài mua bao thuốc lá.”

Cố Thừa An cười khẽ: “Mau đi mau đi, đi xa một chút!”

Cuối kỳ nghỉ hè, trường đại học B không nhộn nhịp như trong học kỳ nhưng thỉnh thoảng có một số ít sinh viên trở lại trường, cũng coi như có chút nhân khí.

Hồ Lập Bân dùng cách mượn huy hiệu của Cố Thừa An để vào trường một cách trót lọt nhưng trong khuôn viên trường rộng lớn, anh ta không biết đi đâu để tìm người.

Cả đời này anh ta chưa từng khổ sở như vậy.

Anh ta sải bước tìm kiếm trong khuôn viên trường đại học B, thời điểm này, trong trường không có nhiều người, thỉnh thoảng có sinh viên đi qua, anh ta liền hỏi một câu, có biết Lý Niệm Quân khoa Ngữ văn không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-533.html.]

Không khéo, mọi người đều là các khoa khác nhau, không ai biết ai.

Hồ Lập Bân hỏi được vị trí ký túc xá khoa Ngữ văn, định đến gần đó chờ, dù sao thì người này cũng phải ra vào ký túc xá.

Đi về phía tây, chưa đi đến nơi, anh ta đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở khoảng đất trống.

“Lý Niệm Quân!”

Lý Niệm Quân vừa cầm hộp cơm nhôm ra ngoài lấy cơm, gặp lớp trưởng Lương Gia Đống cùng lớp, hai người chào nhau, Lương Gia Đống vừa hỏi cô ta sao lại về trường sớm thì nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

Quay đầu lại nhìn, là Hồ Lập Bân.

Người đàn ông sải bước chạy đến, đang thở hổn hển nhìn chằm chằm cô ta.

“Sao anh lại đến đây?” Lý Niệm Quân thu lại nụ cười nhàn nhạt khi vừa nói chuyện với bạn học, mặt lạnh hỏi anh.

Gặp lại nhau, dường như bên tai cô ta vẫn văng vẳng câu nói không thích của anh ta ngày hôm đó.

TBC

“Tôi...” Hồ Lập Bân nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa rõ ràng hơn trước mắt này, cố gắng bình tĩnh, giả vờ như bình thường thoải mái: “Sao cô lại về trường sớm thế?”

Lý Niệm Quân nhớ đến lời anh ta nói hôm đó, trong lòng nghẹn một hơi, quay đầu nhìn Lương Gia Đống bên cạnh, rồi lại nhìn Hồ Lập Bân: “Tôi và người yêu tôi hẹn nhau về sớm.”

Cô ấy nhìn Lương Gia Đống, lông mi khẽ run, trong mắt có chút cảm xúc: “Đúng không?”

“Người yêu?!” Hồ Lập Bân kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh Lý Niệm Quân, một nam sinh viên nho nhã, ngũ quan tuấn tú, khóe môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt: “Cô, có người yêu rồi sao?”

“Đúng vậy.” Lý Niệm Quân thấy Lương Gia Đống không phản bác mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh ấy là lớp trưởng lớp tôi, rất ưu tú, cũng là người yêu tôi.”

Loading...