Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 515

Cập nhật lúc: 2025-01-05 01:32:57
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhìn xem chú hai kìa, nhà nước khen thưởng, bí thư huyện ủy còn đối xử với khách sáo, bây giờ trong đại đội ai mà kính trọng ? Tô Nhân cũng hưởng ké, đều khen cô phúc, một bố , nãy còn thấy bí thư huyện đến tặng Tô Nhân một phong bì, bên trong là tiền! Còn ông thì ? Cả đời ông gây dựng danh tiếng gì?”

Cả đời Tô Kiến Thiết thể chịu đựng nhất là bằng hai, nhất là khi những lời phát từ miệng con trai , xong ông tức đến nỗi suýt phun một ngụm máu, chỉ tay về phía Tô Phú Quý, thở hổn hển: “Mày... mày! Tô Phú Quý! Mày ngứa da , dám chuyện với bố mày như ! Xem tao đánh c.h.ế.t mày!”

TBC

“Đánh ư?!” Tô Phú Quý khẩy: “Ông đánh bằng cách nào?! Thôi , ông xuống ruộng hãy , ông như một kẻ vô dụng, phát chán. Nếu đây ông đắc tội với Tô Nhân thì cô đến mặt bí thư huyện ủy nãy để vạch trần chúng , khiến chúng nhận chút lợi lộc nào ?”

Tô Phú Quý tức giận, chỉ cảm thấy chuyện đều là của bố đẻ , chú hai là đại hùng, còn bố là kẻ vô dụng, sự so sánh càng khiến ông bất mãn.

“Đều họ Tô, nếu là con của chú hai thì hôm nay hưởng phúc !”

Tô Kiến Thiết xong câu cuối cùng , cổ họng nghẹn , ngứa ngáy, định mắng thì đột nhiên ho dữ dội, khí huyết cuồn cuộn, ho đến nỗi khuôn mặt vuông chữ điền đỏ bừng, hai tay đập mạnh xuống chăn, theo bóng lưng con trai rời , trừng mắt đến nỗi sắp lồi ngoài.

Tô Nhân chuyện của gia đình chú ba, chỉ vui vẻ cùng bố đến thăm bà dì, Tô Kiến Cường những năm qua dì họ quan tâm chăm sóc bố và con gái , lập tức cũng dập đầu lạy ba cái, khiến dì đỏ hoe mắt.

Người già sợ nhất là ly biệt, vui nhất là thấy gia đình đoàn tụ, chỉ lau nước mắt, liên tục mấy tiếng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-515.html.]

“Dì ba, con sẽ phụng dưỡng dì, dì cùng chúng con đến Bắc Kinh .”

Trước đây Tô Nhân cũng từng đưa cách nhưng bà dì từ chối.

Bà phẩy tay: “Ta ở đây cả đời , ngoài chơi vài ngày thì nhưng xa thì nhớ nhà lắm. Kiến Cường, con về là chuyện , bố con sẽ trách con , chỉ Nhân Nhân chịu ít khổ, con cũng chịu ít khổ, hai bố con cứ sống .”

Tô Kiến Cường gật đầu đồng ý, lén nhét phong bì tiền thưởng của bí thư huyện ủy rổ rá, tìm đội trưởng dặn dò vài câu, nhờ ông thường xuyên quan tâm đến già, Triệu Hữu Phúc đương nhiên là đồng ý ngay. Mấy chuyện cả buổi chiều, đến tối mới lên tàu Bắc Kinh.

Lại một nữa lên chuyến tàu từ tỉnh S Bắc Kinh, nửa đêm, tiếng trong toa dần dần nhỏ , chỉ còn tiếng ngáy và tiếng khò khè vang lên, hành khách lượt chìm giấc ngủ.

Thời gian gấp gáp, ba mua vé cứng, Cố Thừa An lên tàu xếp hành lý cho , lúc xách vali của bố vợ thì ngăn .

“Bố, để con xách.”

“Được.”

Loading...