Tô Nhân cảm nhận cơ thể ấm áp của đàn ông, trả lời , ôm lấy , vùi đầu cổ , lúc , dường như trong lồng n.g.ự.c rộng lớn và cái ôm nồng nhiệt của một sức mạnh vô tận.
“Sao ? Nhớ nhiều thế ~” Cố Thừa An đương nhiên thích sự dựa dẫm của Tô Nhân, giơ tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Tô Nhân gì, chỉ ôm chặt lấy , chui lòng , Cố Thừa An ôm chặt lấy cô và nhận điều .
Anh đưa tay đẩy cô khỏi vòng tay, định kéo dây điện bên tường thì Tô Nhân giơ tay giữ .
“Đừng bật đèn.”
Giọng khàn, khàn khàn như giọng khi , còn khịt mũi.
Trái tim Cố Thừa An chùng xuống, cả cứng đờ, một tay vuốt ve cánh tay Tô Nhân, tay sờ lên má cô, cảm thấy ướt át, như thể trái tim ai đó bóp nghẹt.
“Sao ? Ai bắt nạt em ?”
Anh từng thấy Tô Nhân , ngay cả khi cô dẫn bố dượng đến phiền, Tô Nhân cũng như thế .
Vết ướt nhè nhẹ còn sót tay khiến khó chịu, thích nhất nụ của Tô Nhân, nỡ cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-499.html.]
Tô Nhân vốn đang bình tĩnh nhưng câu hỏi của Cố Thừa An cho chua xót, nước mắt rơi xuống.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài khuôn mặt trắng nõn nhưng Tô Nhân lặng lẽ rơi nước mắt mà phát tiếng động, trông thật yên tĩnh và yếu đuối.
Chỉ một như , trái tim Cố Thừa An càng đập thình thịch, bàn tay vuốt ve má cô nhẹ nhàng lau nước mắt cũng run.
“Rốt cuộc là ? Nhân Nhân, em cho ? Thi ? Hay là ai bắt nạt em? Ngoan, đừng .”
Lau khô nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên má Tô Nhân, đầu tiên dỗ dành vợ đang , kinh nghiệm, chỉ thể hạ giọng, động tác nhẹ nhàng.
Nước mắt của Tô Nhân ngừng nhanh, ngay từ đầu cô , chỉ thấy bao nhiêu năm trôi qua, lẽ sẽ một kết quả rõ ràng, tiếc là ông bà nội Tô đợi tin .
Chỉ là Cố Thừa An quan tâm hỏi một câu thấy mũi cay cay, hai tay ôm lấy cổ dựa , giọng nghèn nghẹn: “Hôm nay em gặp phóng viên Tưởng của báo nhật báo Kinh thị mà quen ở nhà máy, chị , thể bố em minh oan , hình như năm đó hy sinh ở nước ngoài.”
Cố Thừa An nhẹ nhàng vỗ cánh tay vợ, cô dựa n.g.ự.c , giọng nhỏ nhẹ kể lời phóng viên Tưởng, đến chuyện lúc nhỏ của , lúc cô nghĩ đến gì thì đến đó, mà lòng Cố Thừa An cũng thấy nặng trĩu.
TBC
“Em cũng là cảm giác gì nữa, chỉ thấy, thật sự một ngày như ?” Tô Nhân trong căn phòng tối tăm chằm chằm bức tường trắng xóa, lẩm bẩm tự : “Lúc nhỏ em với khác bố em hy sinh, tin, tin, bảo em đưa bằng chứng, bảo danh hiệu liệt sĩ, em chẳng đưa gì nhưng em vẫn như .
Sau em lớn lên, lên cấp ba, hỏi đến, em như nữa, em chỉ bố em lính, ngờ, thể thật sự một ngày như ... Thực lúc ông bà nội bố em hẳn là hy sinh, lúc đầu em còn thấy lẽ vẫn còn sống, vẫn sẽ trở về, chỉ là thời gian trôi qua lâu quá, hình như em cũng nghĩ như nữa, thật sự là quá lâu .”