Phóng viên Tưởng nhắc đến tin tức cô , cũng sẽ đăng báo công bố danh sách một nhóm năm vùng hy sinh cách đây hơn mười năm, đơn vị sẽ truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho mấy đó, cô đến Quân khu Tây Nam xa xôi cũng là vì nhiều năm từng quan tâm đến sự việc , lúc đó cô vẫn là phóng viên chiến trường, giao tình với ít chiến sĩ trong quân đội.
Suy nghĩ miên man, Tô Nhân im giường, nên lời cảm giác trong lòng là gì, mơ mơ màng màng nhắm mắt chìm giấc ngủ.
Trong mơ, Tô Nhân mới sáu tuổi, tết hai b.í.m tóc ngắn, đang tức giận cãi với đứa trẻ trong làng lớn hơn một tuổi.
Hai bé tinh nghịch đối diện chỉ Tô Nhân : “Bố mày là lính đào ngũ! Thật là mất mặt!”
Đôi mắt long lanh của Tô Nhân lập tức trợn tròn, cắn chặt má, ngày thường ngoan ngoãn mềm mại, lúc cũng lớn tiếng hét : “Bố lính đào ngũ! Ông ... ông hy sinh ... ông là đại hùng!”
Khi nhắc đến hai chữ hy sinh, giọng của Tô Nhân nhẹ nhàng, lúc đó cô còn hiểu rõ hy sinh nghĩa là gì, chỉ rằng đó là lý do khiến bố cô về nữa, sẽ bao giờ trở về nữa.
ông bà nội với cô rằng bố cô lính đào ngũ, ông hy sinh vì đất nước, cho cô , lấy bố tự hào.
Lần đầu tiên Tô Nhân đỏ mặt với khác, khuôn mặt nhỏ gầy tức đến mức má phồng lên, miệng nhỏ bĩu , vung hai b.í.m tóc, hừ một tiếng, chuyện với bọn họ nữa.
Cảm giác trong mơ khó chịu, khiến n.g.ự.c cô tức nghẹn, Tô Nhân giật một cái, đột ngột tỉnh dậy, mặt còn vương những giọt nước mắt nhạt nhòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-498.html.]
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve, nên lời là cảm giác gì.
“Sinh viên thi xong kỳ thi cuối kỳ nghỉ hè ?”
Cửa phòng ngủ bỗng truyền đến giọng vui vẻ nhiệt tình của đàn ông, Cố Thừa An như dâng bảo vật, xách đồ lòng lợn mới mua về cho vợ xem: “Xem , xem , đồng nghiệp của là chị Cổ nhà việc ở nhà máy chế biến thịt, nhờ chị mang về, hai lạng tem phiếu thịt cộng thêm ba hào, bốn cân lòng lợn, chúng trộn nộm ăn nhé.”
TBC
Cố Thừa An chịu thua trong khoản nấu nướng tìm hướng mới, trộn nộm thì thể hỏng chứ!
Trong nhà tối om, Tô Nhân nửa nửa dựa đầu giường, nhẹ nhàng ừ một tiếng, rõ ràng mấy hứng thú.
Treo sợi dây buộc lòng lợn lên chiếc đinh sắt tường, Cố Thừa An rửa tay nhà , mấy ngày gặp Tô Nhân, nhớ cô lắm.
Vì kỳ thi cuối kỳ, Tô Nhân chăm chỉ ôn tập, hai tuần về nhà, hai chỉ gặp một khi Cố Thừa An đến trường đưa cho cô chân giò lợn mà Ngô thẩm ướp.
Vào những lúc như thế , Cố Thừa An điều, kiên quyết phiền vợ, kéo chân vợ.
Bây giờ kỳ thi cuối kỳ kết thúc, đàn ông tiến lên giường, một tay ôm lấy vợ, giọng giấu sự vui mừng: “Có em thi mệt quá ? Vừa về ngủ ? Nghỉ hè , em thể nghỉ ngơi thật .”