Nói chuyện với phóng viên Tưởng Vy, Tô Nhân kể năm nào bố nhập ngũ, đến đơn vị nào và cuối cùng gửi thư về nhà.
Phóng viên Tưởng càng càng nghi ngờ, luôn cảm thấy từng chuyện từng chuyện đều trùng khớp.
Chỉ xin thêm điện thoại của nhà họ Cố, hứa với Tô Nhân nếu tin tức sẽ thông báo cho cô.
Tô Nhân ngờ tin tức bất ngờ như , ý tứ trong lời của phóng viên Tưởng thì năm đó đất nước và nước láng giềng thường xuyên xảy xung đột biên giới, năm đó thường xuyên nổ chiến tranh quy mô nhỏ. Năm nay, Quân khu Tây Nam mới tìm một danh sách nhân viên vùng hy sinh, nhiều năm, cuối cùng cũng tìm danh sách nhân viên.
Về tình hình cụ thể, phóng viên Tưởng cũng đến Quân khu mới thể hiểu , cũng là vì cô là phóng viên chiến trường năm đó từng theo dõi đưa tin về sự việc , cũng sẵn sàng nhiều năm vì sự thật mà một chuyến.
Thời gian bố Tô Nhân mất tích và đơn vị đóng quân đều trùng khớp, phóng viên Tưởng càng nghi ngờ, liền tăng tốc chạy đến ga tàu.
Tô Nhân nặng lòng trở về nhà, niềm vui sắp nghỉ hè ban đầu tan biến, chỉ trong sân, ánh nắng chiếu , trong lòng hỗn độn.
Từ nhỏ cô cảm thấy bố là hùng nhưng đột nhiên mất tích, mãi trở về.
Có cho rằng hy sinh chiến trường, chiến tranh vô tình, lẽ còn thây, phận cũng thể trùng khớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-497.html.]
Chuyện như hiếm, m.á.u thịt mơ hồ thường khiến thể phân biệt, một khi chiến sự căng thẳng, đồng đội cũng thể đưa đồng đội hy sinh về an trí thỏa đáng, nhiều chiến sĩ chỉ thể hồn về quê hương.
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, thường ẩn chứa mùi vị m.á.u tanh.
TBC
Tất nhiên, đây trong thôn cũng lẩm bẩm bố Tô Nhân là Tô Kiến Cường lính đào ngũ, nhân lúc đánh trận lẻn , đương nhiên cũng còn mặt mũi trở về, Tô Kiến Thiết, em luôn ghen tị với lính, lưng cũng ít chê bai như .
Nhà họ Tô cũng nhờ hỏi thăm đơn vị quân đội mà Tô Kiến Cường tham gia xem rốt cuộc là tình hình gì, nhưng lúc đó, đơn vị trải qua hỗn chiến, mặc dù đánh thắng trận nhưng thương vong lớn, đương nhiên cũng điều tra tình hình cụ thể, chỉ mất tích, cũng là c.h.ế.t sống.
Sau thời gian trôi qua lâu, càng cách nào xác minh, dần dần, nhà cũng xác định Tô Kiến Cường hẳn là hy sinh.
Ông nội Tô Nhân chủ, lấy quần áo mà con trai để ở nhà chôn cất, cũng coi như lá rụng về cội, một chút tưởng nhớ.
Tô Nhân giường với quần áo vẫn mặc , nhớ ấn tượng duy nhất về bố hồi nhỏ, lẽ là năm thứ ba bố cô nhập ngũ về nhà, mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, bế cô lên cao, nắm lấy cánh tay và chân nhỏ của cô bay tới bay lui trời, còn về nhà sẽ mua cho cô một sợi dây buộc tóc để tết tóc.
Lúc đó Tô Nhân còn nhỏ, thời gian trôi qua quá lâu, giờ đây ngay cả dáng vẻ của bố cô cũng còn nhớ rõ nhưng cô vẫn nhớ rõ màu xanh ô liu của bộ quân phục đó, cũng luôn nhớ đến lời hứa tặng cô sợi dây buộc tóc mà bố cô .
Chỉ là, đó bố cô bao giờ trở về nữa.