Một tràng lời của Cố Thừa An như một ngọn lửa, thắp sáng ngọn lửa trong lòng Hàn Khánh Văn.
Bữa trưa náo nhiệt, chín chật ních quanh chiếc bàn vuông.
Cố Thừa An chuyện với em, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho vợ, đợi thấy Hàn Khánh Văn đối diện cũng thông suốt, thể gắp thức ăn cho yêu mặt , đột nhiên chút an ủi.
Sau bữa ăn, mấy bày biện rau mà đôi vợ chồng mới cưới trồng trong sân, để Hàn Khánh Văn và Dương Lệ ở trong nhà chuyện, một lúc , Dương Lệ mắt đỏ hoe , bên cạnh là Hàn Khánh Văn, cũng , mặt động dung.
Hàn Khánh Văn như hạ quyết tâm: “ về chuyện với bố .”
Buổi chiều, rời khỏi tứ hợp viện, Cố Thừa An và Tô Nhân tiễn họ đến đầu ngõ Mũi, Mạo Nhi Hồ, lúc mới sóng vai về nhà.
“Không dễ dàng gì, cảm thấy yêu đương kết hôn thật khó.” Tô Nhân cảm thán về Hàn Khánh Văn và Dương Lệ, rõ ràng nhiều năm gặp , hai tình đầu ý hợp yêu đương cũng là một chuyện , ngờ bây giờ còn suýt nữa chia tay.
“ , bây giờ chúng coi như thuận lợi chứ.” Cố Thừa An nhướng mày với cô.
Nói đến chuyện , Tô Nhân vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng trách : “Về nhà vứt cái... cái sách đó !”
Cố Thừa An: “...”
Về đến nhà, Cố Thừa An giả vờ tìm sách nhưng lật đến bức thư kẹp trong cuốn “Lịch sử văn học.” bàn Tô Nhân.
“Đây là thư của bà dì ?” Cố Thừa An địa chỉ gửi đầu thư.
“Ồ, đúng !” Tô Nhân tối qua quên mất chuyện , đang dọn tủ quần áo rảnh tay, liền : “Anh mở xem gì nào?”
Cố Thừa An mở phong thư, lướt qua: “Bà dì chú ba xảy chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-492.html.]
Tô Nhân dừng tay, đặt mấy chiếc áo mới nhận lên giường, nhận lấy bức thư và .
TBC
“Chú ... thế mà liệt nửa ?!”
Trong thư, bà dì đầu tiên kể về chuyện khi bà từ Bắc Kinh trở về quê, bà con hàng xóm hỏi thăm về những điều bà thấy ở Bắc Kinh, bà kể ngừng, chỉ riêng quà là hạt dưa và lạc bà nhận từ bà con mấy nắm.
Mặc dù Tiểu Nguyệt học đại học, bà đầu tiên cũng chút quen nhưng may mắn , nửa tháng đó, nhà bà là đến chuyện về thành phố lớn, náo nhiệt, nỗi nhớ nhung và buồn bã của bà cũng vơi đôi chút.
Chỉ là gần đây xảy một chuyện lớn, bà nhắc đến trong phần của bức thư.
Chú ba Tô Nhân là Tô Kiến Thiết chính con trai chọc tức đến mức liệt nửa , bây giờ giường nhúc nhích , xuống giường , cả ngày chỉ thể giường chửi bới.
Đằng hai đứa con trai của ông, đứa con trai lớn thì lêu lổng, vô lương tâm, thấy bố đẻ như , đến chuyện đưa bệnh viện, ngược còn trộm hết tiền tiết kiệm duy nhất trong nhà bỏ .
Đứa con trai út cũng hầu hạ khác, bảo nó rót nước bưng cũng khó khăn.
Lần , Tô Kiến Thiết tức đến mức bệnh tình nghiêm trọng hơn mấy phần.
Tô Nhân đặt bức thư xuống, Cố Thừa An chỉ một câu: “Quả nhiên là kẻ ác tự kẻ ác trị.”
Cố Thừa An véo má cô: “Em là sẽ báo đáp.”
Tô Nhân cong cả mắt: “Báo đáp gì cơ?”
“Có một đàn ông lợi hại như , chẳng là báo đáp ?”
Tô Nhân: “...”
Sao tự luyến thế !