Đồng Minh càng càng ngượng ngùng, trong tay còn nắm chặt hai tấm vé xem phim: “… tìm cô , chút chuyện, hôm nay cô đến ạ?”
“Anh tìm cô chuyện gì?” Ngụy Bỉnh Niên nhíu mày, từ trong ngoài tỏa vẻ vui mà chính cũng nhận .
Đồng Minh nhận tại Ngụy Bỉnh Niên hỏi tìm Cố Thừa Huệ chuyện gì, chủ yếu là danh tiếng của Ngụy Bỉnh Niên trong xưởng là năng lực nhưng lạnh lùng, thích chuyện phiếm, một lòng chỉ lo công việc, vì , trong thâm tâm cho rằng, Ngụy hỏi như chắc chắn lý do của .
“Là… là mời cô xem phim, bộ phim mới gần đây, vé khó mua…” Một tràng khiến mặt đỏ bừng, dáng vẻ đó, ai cũng thể tâm tư của .
TBC
Ngụy Bỉnh Niên rũ mắt, giọng mang theo chút lạnh lùng: “Cô ở đây, về .”
“Hả?” Đồng Minh hỏi thăm, Cố Thừa Huệ vì thi đại học mà vẫn luôn tìm Ngụy học thêm, ngờ hôm nay ở đây: “Hôm nay cô đến ạ?”
“Ừ.” Ngụy Bỉnh Niên tính toán thời gian, đầu tiên lịch sự đuổi : “ còn việc quan trọng, việc gì khác thì .”
“Vâng !” Đồng Minh là nhân tài kỹ thuật, dám lỡ việc lớn của , chỉ gãi đầu chạy vụt trong sự tiếc nuối.
Một lát , Cố Thừa Huệ trở phòng việc, thấy một bóng vội vã qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Vừa nãy ai đến ? Em thấy giống đồng chí ở phân xưởng nào đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-487.html.]
Ngụy Bỉnh Niên đỡ gọng kính vàng, vẻ mặt hờ hững: “Đến hỏi đường, quan trọng.”
“Ồ.” Cố Thừa Huệ tâm ý học bài.
Một tuần nghỉ trôi qua nhanh, Tô Nhân trở trường tiếp tục việc học bận rộn.
Khoa Ngữ văn là khoa lâu đời của trường đại học B, các thầy cô giáo đều là những xuất sắc, phong cách giảng bài thường ngày cũng khác .
Giáo sư Tần dạy môn “Tổng quan về văn học ngôn ngữ.” là một đàn ông trung niên vui tính hóm hỉnh, thường thích đưa những kiến thức lý thuyết khô khan cuộc sống, còn ngại kể chuyện sợ vợ ở nhà, thường xuyên mang nghệ thuật quản lý của vợ lên lớp, chứng minh bằng hành động sự biến đổi muôn hình vạn trạng của ngôn ngữ, thường khiến cả lớp ầm lên.
Sinh viên đều thích những giáo viên hòa đồng, mặc dù giáo sư Tần lớn tuổi nhưng trở thành ngọn đèn chỉ đường trong lòng .
Ngược với giáo sư Tần là giáo viên dạy môn “Tuyển tập văn học hiện đại.” là thầy Tập, ngoài ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính tuấn tú nhưng cả ngày nghiêm túc chỉnh tề, cho dù lòng cũng dám tiến lên giao lưu, ngay cả thảo luận học thuật cũng chút run sợ.
Theo lời riêng của sinh viên thì thầy Tập một khí thế mạnh mẽ và đáng sợ.
Ký túc xá thích trò chuyện đêm khuya nhất, ăn tối xong, ôn sách vở, đợi đến khi trăng lên đầu cành liễu thì kìm nén trái tim rạo rực, về văn học, về thơ ca, về lý tưởng, về quá khứ, về tương lai...