Cố Thừa An mơ hồ nhớ rằng, đây thời kỳ cách mạng, đấu tố, nhiều nhà đánh đập, cướp bóc, đập phá, chỉ cũng thấy đau lòng, đối với những thứ lấy càng hứng thú, định từ chối thì thấy Trịnh Nhị đưa tay trong túi vải lục lọi, bên trong ít đồ, vẻ như đủ loại sách, còn một đồ vật nhỏ gọn...
“Nghe đây là nhà của một đây nghề y...”
Cố Thừa An lấy một cuốn sách y mỏng bên trong, tiện tay lật một trang, thấy con dấu khắc trang bìa, bên trong một chữ, đột nhiên nhớ điều gì đó.
Nhìn Trịnh Nhị một bộ mặt nịnh nọt mong nhận lấy, Cố Thừa An thở dài: “Được , mấy về , đừng đầu cơ tích trữ nữa.”
Bây giờ đầu cơ tích trữ vẫn nguy hiểm, bọn họ ăn vặt vãnh, lỡ như ngày bắt, Tôn Chính Nghĩa chính là kết cục.
“Đại ca, chúng cũng nhưng sống nổi mà, yên tâm, chúng chắc chắn sẽ liên lụy đến , chỉ thấy lợi hại! Muốn theo...”
“Ngày mai, buổi trưa đến cục quản lý nhà đất tìm , mấy tìm việc tạm thời ở nhà máy thì c.h.ế.t đói .”
Nói xong, xách túi đồ rời , chỉ để Trịnh Nhị nước mắt lưng tròng.
Về đến nhà, Cố Thừa An tắm rửa xong trở về phòng, lục tung túi đồ, quả thực là đủ thứ đồ, mấy cuốn sách y hẳn là thật sự là của nhà bác sĩ Giản, còn một nhẫn nhỏ gì đó, càng giống đồ của địa chủ đây.
Cố Thừa An buồn chán lật xem, lấy riêng mấy thứ giống sách, chuẩn ngày mai đưa cho bác sĩ Giản, cuốn sổ nhỏ mỏng màu vàng ghi đủ loại tên sách y mà hiểu, Nội kinh, Ngoại kinh, Trung dược cương yếu... Tranh xuân cung...!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-462.html.]
TBC
Cố Thừa An định tiện tay đặt cuốn sổ nhỏ cuối cùng đống sách y thì phát hiện chữ đó giống.
Ba chữ to chút nóng tay.
Tối hôm đó, Tô Nhân trở về ký túc xá vẫn như cũ lật xem sách giáo khoa khoa Ngữ văn mượn từ trường, chăm chú sách, thỉnh thoảng ghi chép vở của .
Còn ở khu nhà ở của quân khu, Cố Thừa An vốn thích sách tự động viên một hồi, cuối cùng vẫn lật cuốn sổ nhỏ nóng tay , đêm khuya cúi đầu học tập.
Chiều thứ bảy, khi tan học, Tô Nhân đeo cặp chạy một mạch đến cổng trường.
Cố Thừa An mặc áo khoác da, áo sơ mi trắng, hai tay đút túi bên ngoài, cô gái nhỏ nhắn như yêu tinh đang vung vẩy hai b.í.m tóc chạy về phía .
Có lẽ vì bên ngoài đông , Tô Nhân dừng bước khi còn cách Cố Thừa An hai ba mét, chậm rãi đến mặt : “Anh đợi lâu ? Giáo viên chủ nhiệm của em chuyện lâu.”
“Không lâu!” Cố Thừa An Tô Nhân vì chạy một mạch mà mặt đỏ bừng, trong lòng vui mừng: “Đi thôi, về nhà.”
Tuần đầu tiên khai giảng, Lý Niệm Quân về nhà, Tô Nhân và Cố Thừa An đến xem ngôi nhà mới của hai .
Còn một tuần nữa là đến ngày cưới, ngôi nhà mới giờ trang hoàng tươm tất, giường và tủ quần áo bằng gỗ do Tiền Tĩnh Phương nhờ thợ mộc đóng đóng xong, chuyển đến tứ hợp viện để phơi nắng, ngoài còn một tủ đựng tivi và bộ bàn ghế gỗ vuông cũng sắp thiện.
“Hai ngày nữa là thể chuyển đến, phơi nắng mấy ngày là thể kê nhà.”