Lúc , Tô Nhân trở nên thao thao bất tuyệt, nhiệt tình chia sẻ với yêu từng chút một khi mới đại học: “Tuần , trường chúng em còn tuyển sinh, nhiều thứ thú vị, còn cả cờ tướng! Nếu ở đây, chắc chắn thể câu lạc bộ cờ tướng.”
Cố Thừa An chiếc ghế gỗ, lười biếng duỗi tay: “Thật đáng tiếc, câu lạc bộ cờ tướng của trường B các em nhất định sẽ mất một nhân tài xuất sắc như ~”
Tô Nhân lời vô liêm sỉ, nhịn bật , đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết.
“Vậy em mặt trường B bày tỏ sự tiếc nuối.”
“Biết là ~”
Ở bên yêu, thời gian luôn trôi qua nhanh.
Chớp mắt, hoàng hôn buông xuống, lúc đầu Tô Nhân để ý nhưng đến tám giờ, Cố Thừa An sắp , trong lòng cô thấy luyến tiếc.
Đôi mắt long lanh cứ như , khiến Cố Thừa An hận thể ngủ ở sân vận động trường B.
“Ngày mai tan , sẽ đến đón em! Đợi nhé~”
“Được! Anh đường cẩn thận.”
“Biết , em mau về .” Cố Thừa An kiên quyết để cô tiễn đến cổng trường, ngược còn đưa cô đến ký túc xá khoa Ngữ văn, cô lên lầu mới yên tâm.
Về chuyện , cân nhắc nhiều: “Bây giờ trời tối đen như mực, em tiễn xong còn bộ về ký túc xá, an .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-461.html.]
Tiễn Tô Nhân về ký túc xá, thẳng đến khoa Vật lý Hóa, tìm gặp ở cổng trường đó, trả huy hiệu trường, hai một trường B, một kiếm một xu, mỗi đều như ý.
Đợi rời khỏi trường B, lên chuyến xe buýt cuối cùng trở về quân khu, Cố Thừa An ngẩng đầu trời, chỉ chờ trời sáng.
“Đại ca! Đại ca!”
Cố Thừa An xuống xe buýt một đoạn thì gọi.
Giọng chút quen thuộc, cau mày, khá kiên nhẫn.
“Đại ca, ở đây lúc đêm muộn thế .”
Vì suy dinh dưỡng nên tóc vàng hoe, Trịnh Đại một đường đuổi theo Cố Thừa An, từ khi một đánh năm , Trịnh Đại và bốn tên đàn em bám theo Cố Thừa An, nhất quyết theo đuổi nhận đại ca.
Cố Thừa An cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Cậu hết thế?! Thân thể yếu đuối như , hứng thú nhận đàn em.”
TBC
Trịnh Đại, mặt Cố Thừa An nhất định đổi tên thành Trịnh Nhị, lúc liền vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đại ca, Trịnh Nhị đảm bảo, nhất định sẽ tập cho khỏe mạnh!”
Nói xong, còn dâng lên một túi đồ như dâng bảo vật: “Đại ca, cầm lấy thứ !”
Mí mắt Cố Thừa An giật giật: “Đầu cơ tích trữ ??”
“Không !” Trịnh Nhị Cố Thừa An những chuyện , vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Là ăn với , tặng , thích nhưng xem , đồ ! Nghe là đây thời kỳ cách mạng, chuyển từ đến.”