Tô Kiến Thiết vây quanh chỉ trích, tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, Phùng Xuân Tú chịu yếu thế, chửi bới về: “Thôi ! Chúng đối xử tệ với Tô Nhân ở chứ? Nó cha , chúng giúp đỡ thì sớm c.h.ế.t đói !”
“Thím ba!” Tô Nhân bà cố tình nhắc đến vết sẹo của , cũng nghiêm túc hẳn lên nhưng cô còn là cô bé năm xưa sẽ lén lút buồn vì bố còn nữa: “Các giúp đỡ như thế nào? Là đến nhà cướp, lừa, lấy mất máy khâu của nhà con? Hay là năm đó xảy nạn đói, dùng một bao đá đổi lấy một bao rau dại nhà con? Hay là ông nội mất bao lâu, các đến lật tung cả nhà con lên, tìm xem thứ gì đáng giá ?”
“Con... con, bậy... những chuyện như !”
“Đội trưởng, cái máy khâu đó, cháu chú ba bán cho nhà chú để lấy tiền đền bù cho việc ăn trộm phân bón của đội ? Trên máy khâu vẫn còn chữ, năm đó cháu còn nhỏ, mới bốn tuổi, thích chữ nên khắc một chữ “Nhân” nguệch ngoạc lên đó, cái máy khâu đó là đồ của nhà cháu.”
Mọi , cùng sang cái máy khâu nhà đội trưởng, ồ, đúng là thật!
Tô Kiến Thiết mặt mày xám ngoét.
Đội trưởng trừng mắt Tô Kiến Thiết, đúng là đồ vô , còn chủ động nhắc đến chuyện năm đó xảy nạn đói: “Các dùng một bao đá để lừa Tô Nhân lúc đó mới mấy tuổi, chuyện lừa rau dại của nó cũng nhớ, chú Tô còn với , bảo thằng út tâm địa xa!”
Mọi sắp nổi nữa , nhà Tô Kiến Thiết thích ăn cắp vặt, ngờ họ còn thể những chuyện như .
Đội trưởng cầm tẩu thuốc gõ gõ lên bàn, tiếp: “Hai vợ chồng các nhân lúc chú Tô mất, Tô Nhân bận chịu tang mà đến nhà lục tung đồ đạc, cũng . Lúc đó nghĩ đến mất là hết, một đống việc lo nên tính toán với các , bây giờ các còn mặt mũi nào mà những lời !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-440.html.]
TBC
Ở đội Tam Liên, đội trưởng luôn công bằng vô tư, uy tín cao, lời , các xã viên vô cùng phấn khích, thi chỉ trích Tô Kiến Thiết.
“Trời ơi, Tô Kiến Thiết, Phùng Xuân Tú, hai vợ chồng các đúng là những chuyện như !”
“Chưa hết , càng hổ hơn là đây đối xử với cháu gái và bố đẻ như , bây giờ còn thể mặt dày cháu gái tôn trọng ?!”
“ là d.a.o cắt mông, mở rộng tầm mắt !”
Tô Kiến Thiết và Phùng Xuân Tú nào cô cháu gái đây chỉ câm như hến, giờ đây đổi lớn như , thể những chuyện mặt !
Hai lập tức đỏ mặt tía tai.
“Đây đều là chuyện cũ rích , kể ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, Tô Nhân , nó dối lừa các , gì mà đỗ trường B! Đều là giả hết.”
Tô Nhân chú ba hổ , nhẹ nhàng lắc đầu: “Chú ba, cháu đúng là đỗ trường B, nếu chú tin thì cũng , chú thể đến trường B ở Bắc Kinh khi khai giảng để xem.”
Lời chính là đánh giá ông căn bản thể đến Bắc Kinh, Tô Kiến Thiết xong thấy khó chịu.